Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1701

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đầu óc hắn hỗn loạn thành một đống, thật sự không biết nên làm gì bây giờ, lúc này thị vệ báo lại: "Điện hạ, Tề vương và Tô cô nương đến."Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, không kịp thay quần áo vội vàng ra đón, ra đến trước viện liền gặp hai người.Hay nói là, hai người đứng đó chờ hắn.Hiển nhiên là bọn họ cũng vội vàng tới, không kịp chỉnh lý trang phục, tóc của Tô Mạt bị bung ra, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, cổ tay quấn lụa trắng, máu thấm đỏ miếng lụa.Thương thế của Hoàng Phủ Cẩn nặng hơn một chút, vai trái quấn một lớp vải trắng, ướt đẫm máu đỏ.Sắc mặt Tô Mạt bi phẫn, còn Hoàng Phủ Cẩn bình thản hơn một chút, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đầy hàn ý.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn suốt đêm đi từ ngoài thành trở về.Đến giờ nàng vẫn không dám tin chuyện vừa xảy ra, mấy người bọn họ đang cưỡi ngựa rời khỏi đình nhỏ, dọc đường đều rất tốt, bỗng nhiên phụ thân ôm bụng hét lớn một tiếng, ngã xuống ngựa.Tô Mạt đi bên cạnh ông, nhanh chóng phi thân đúng lúc đỡ được ông."Phụ thân, sao lại thế này?"Đám người Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhảy xuống ngựa, hắn nắm lấy cổ tay của Tô Nhân Vũ, "Quốc công trúng độc rồi!"Nói xong, hắn vội vàng cầm lấy cổ tay của Tô Mạt, cẩn thận bắt mạch, phát hiện nàng không có chuyện gì, lại xem chính mình, hắn cũng không có việc gì.Rất nhanh sắc mặt của Tô Nhân Vũ trắng bệch, giống như phủ một tầng bụi.Trong lòng Tô Mạt vô cùng đau đớn, vội vàng lấy ra giải độc đan do Hồ tiên sinh luyện chế ra đút cho ông ăn, Hoàng Phủ Cẩn cũng vận công thay ông trị độc.Một lát sau, mồ hôi của Hoàng Phủ Cẩn chảy ròng, lại bị gió lạnh thổi qua, gần như đóng băng lại."Cẩn ca ca, là độc gì vậy?"Là độc gì lại mạnh như vậy, ngay cả Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc, chỉ trong chốc lát lại hao tổn nội lực như vậy?Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, "Chưa từng gặp qua, nhưng thật sự là vô cùng bá đạo."Hắn nhìn sắc mặt Tô Mạt trắng bệch, vội vàng an ủi nàng, "Ta đã che lại tâm mạch của quốc công, khiến cho độc tính tạm thời chưa phát tác, chúng ta tìm một chỗ ở tạm, đưa Hồ tiên sinh tới tìm cách giải độc."Có vợ chồng Hồ tiên sinh ở đây, sự tình sẽ dễ hơn nhiều.Tô Mạt cũng chỉ có thể đồng ý.Ai ngờ, bọn họ đi thêm không tới ba dặm, đột nhiên gặp mai phục.Phải nói là địch nhân đã chuẩn bị tốt cạm bẫy, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, đám người Lan Nhược còn có thể ứng phó được, nhưng thị vệ đi theo võ công kém một chút vừa xuống ngựa, đã kêu thảm thiết đều bị địch nhân giết hại.

Đầu óc hắn hỗn loạn thành một đống, thật sự không biết nên làm gì bây giờ, lúc này thị vệ báo lại: "Điện hạ, Tề vương và Tô cô nương đến."

Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, không kịp thay quần áo vội vàng ra đón, ra đến trước viện liền gặp hai người.

Hay nói là, hai người đứng đó chờ hắn.

Hiển nhiên là bọn họ cũng vội vàng tới, không kịp chỉnh lý trang phục, tóc của Tô Mạt bị bung ra, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, cổ tay quấn lụa trắng, máu thấm đỏ miếng lụa.

Thương thế của Hoàng Phủ Cẩn nặng hơn một chút, vai trái quấn một lớp vải trắng, ướt đẫm máu đỏ.

Sắc mặt Tô Mạt bi phẫn, còn Hoàng Phủ Cẩn bình thản hơn một chút, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đầy hàn ý.

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn suốt đêm đi từ ngoài thành trở về.

Đến giờ nàng vẫn không dám tin chuyện vừa xảy ra, mấy người bọn họ đang cưỡi ngựa rời khỏi đình nhỏ, dọc đường đều rất tốt, bỗng nhiên phụ thân ôm bụng hét lớn một tiếng, ngã xuống ngựa.

Tô Mạt đi bên cạnh ông, nhanh chóng phi thân đúng lúc đỡ được ông.

"Phụ thân, sao lại thế này?"

Đám người Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhảy xuống ngựa, hắn nắm lấy cổ tay của Tô Nhân Vũ, "Quốc công trúng độc rồi!"

Nói xong, hắn vội vàng cầm lấy cổ tay của Tô Mạt, cẩn thận bắt mạch, phát hiện nàng không có chuyện gì, lại xem chính mình, hắn cũng không có việc gì.

Rất nhanh sắc mặt của Tô Nhân Vũ trắng bệch, giống như phủ một tầng bụi.

Trong lòng Tô Mạt vô cùng đau đớn, vội vàng lấy ra giải độc đan do Hồ tiên sinh luyện chế ra đút cho ông ăn, Hoàng Phủ Cẩn cũng vận công thay ông trị độc.

Một lát sau, mồ hôi của Hoàng Phủ Cẩn chảy ròng, lại bị gió lạnh thổi qua, gần như đóng băng lại.

"Cẩn ca ca, là độc gì vậy?"

Là độc gì lại mạnh như vậy, ngay cả Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc, chỉ trong chốc lát lại hao tổn nội lực như vậy?

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, "Chưa từng gặp qua, nhưng thật sự là vô cùng bá đạo."

Hắn nhìn sắc mặt Tô Mạt trắng bệch, vội vàng an ủi nàng, "Ta đã che lại tâm mạch của quốc công, khiến cho độc tính tạm thời chưa phát tác, chúng ta tìm một chỗ ở tạm, đưa Hồ tiên sinh tới tìm cách giải độc."

Có vợ chồng Hồ tiên sinh ở đây, sự tình sẽ dễ hơn nhiều.

Tô Mạt cũng chỉ có thể đồng ý.

Ai ngờ, bọn họ đi thêm không tới ba dặm, đột nhiên gặp mai phục.

Phải nói là địch nhân đã chuẩn bị tốt cạm bẫy, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, đám người Lan Nhược còn có thể ứng phó được, nhưng thị vệ đi theo võ công kém một chút vừa xuống ngựa, đã kêu thảm thiết đều bị địch nhân giết hại.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đầu óc hắn hỗn loạn thành một đống, thật sự không biết nên làm gì bây giờ, lúc này thị vệ báo lại: "Điện hạ, Tề vương và Tô cô nương đến."Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ghế nhảy dựng lên, không kịp thay quần áo vội vàng ra đón, ra đến trước viện liền gặp hai người.Hay nói là, hai người đứng đó chờ hắn.Hiển nhiên là bọn họ cũng vội vàng tới, không kịp chỉnh lý trang phục, tóc của Tô Mạt bị bung ra, hai mắt sưng đỏ, trên mặt còn có vết máu, cổ tay quấn lụa trắng, máu thấm đỏ miếng lụa.Thương thế của Hoàng Phủ Cẩn nặng hơn một chút, vai trái quấn một lớp vải trắng, ướt đẫm máu đỏ.Sắc mặt Tô Mạt bi phẫn, còn Hoàng Phủ Cẩn bình thản hơn một chút, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đầy hàn ý.Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn suốt đêm đi từ ngoài thành trở về.Đến giờ nàng vẫn không dám tin chuyện vừa xảy ra, mấy người bọn họ đang cưỡi ngựa rời khỏi đình nhỏ, dọc đường đều rất tốt, bỗng nhiên phụ thân ôm bụng hét lớn một tiếng, ngã xuống ngựa.Tô Mạt đi bên cạnh ông, nhanh chóng phi thân đúng lúc đỡ được ông."Phụ thân, sao lại thế này?"Đám người Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhảy xuống ngựa, hắn nắm lấy cổ tay của Tô Nhân Vũ, "Quốc công trúng độc rồi!"Nói xong, hắn vội vàng cầm lấy cổ tay của Tô Mạt, cẩn thận bắt mạch, phát hiện nàng không có chuyện gì, lại xem chính mình, hắn cũng không có việc gì.Rất nhanh sắc mặt của Tô Nhân Vũ trắng bệch, giống như phủ một tầng bụi.Trong lòng Tô Mạt vô cùng đau đớn, vội vàng lấy ra giải độc đan do Hồ tiên sinh luyện chế ra đút cho ông ăn, Hoàng Phủ Cẩn cũng vận công thay ông trị độc.Một lát sau, mồ hôi của Hoàng Phủ Cẩn chảy ròng, lại bị gió lạnh thổi qua, gần như đóng băng lại."Cẩn ca ca, là độc gì vậy?"Là độc gì lại mạnh như vậy, ngay cả Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc, chỉ trong chốc lát lại hao tổn nội lực như vậy?Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, "Chưa từng gặp qua, nhưng thật sự là vô cùng bá đạo."Hắn nhìn sắc mặt Tô Mạt trắng bệch, vội vàng an ủi nàng, "Ta đã che lại tâm mạch của quốc công, khiến cho độc tính tạm thời chưa phát tác, chúng ta tìm một chỗ ở tạm, đưa Hồ tiên sinh tới tìm cách giải độc."Có vợ chồng Hồ tiên sinh ở đây, sự tình sẽ dễ hơn nhiều.Tô Mạt cũng chỉ có thể đồng ý.Ai ngờ, bọn họ đi thêm không tới ba dặm, đột nhiên gặp mai phục.Phải nói là địch nhân đã chuẩn bị tốt cạm bẫy, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, đám người Lan Nhược còn có thể ứng phó được, nhưng thị vệ đi theo võ công kém một chút vừa xuống ngựa, đã kêu thảm thiết đều bị địch nhân giết hại.

Chương 1701