Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1706
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lạnh lùng nhìn hoàng đế: "Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta?"Quả nhiên vẫn là lão hồ ly, dù nàng có thông minh, có đôi khi vẫn thua bởi người từng trải.Hơn nữa còn thua không dậy nổi, một lần thua, phải trả một cái giá rất lớn - phụ thân đã không còn nữa.Hoàng đế ho khan một tiếng, ho ra một bụm máu, quay đầu nhìn nàng: "Tô Nhân Vũ đã chết?"Cơn giận của Tô Mạt lần thứ hai ập đến, một chưởng đánh về phía hắn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng giữ lấy tay của nàng, hóa giải công kích vừa rồi, "Mạt nhi, hỏi cho rõ đã."Diệp Tri Vân ở một bên châm ngòi thổi gió nói: "Còn phải hỏi gì nữa, ngoài hắn ta ra thì còn ai khác. Trước đây hắn giả mù sa mưa đối tốt với Tô quốc công đã khiến ta nghi ngờ rồi, lòng dạ lang sói như hắn, sao có thể tốt như vậy? Trừ khi là muốn làm chuyện xấu."Tô Mạt bị Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy, nhìn chằm chằm hoàng đế, lạnh lùng quát: "Cha ta chỉ muốn quay về Trữ Châu sống nốt quãng đời còn lại, vì sao ngươi không chịu buông tha cho ông ấy?"Hoàng đế cười, chật vật không chịu nổi, nhưng thần thái vẫn tao nhã như cũ: "Tuy rằng trẫm đã từng nghĩ giết hắn, nhưng sau đó lại thật sự tha cho các ngươi rời đi. Tuy rằng có tiếc nuối, nhưng cũng đã thả tay rồi. Giết hắn có ích gì? Sợ hắn tạo phản? Hiện giờ hắn còn năng lực đó sao?"Hoàng đế thở dốc, ho ra cả máu, máu đỏ dính khắp người.Hoàng Phủ Cẩn nói: "Chúng ta đều uống rượu ông ban cho, vì sao chỉ có Tô quốc công trúng độc? Ở sườn dốc cách đây năm dặm, chúng ta gặp phải tử sĩ mai phục, chẳng lẽ không phải là ám vệ ông bí mật huấn luyện sao?"Hoàng đế lau vết máu ở khóe miệng đi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, có lưu luyến có hận ý, hắn cười: "Người trẫm muốn giết là ngươi, không phải là Tô Nhân Vũ. Nhưng trẫm biết, hiện giờ trẫm không giết được ngươi, cho nên chỉ có thể tin tưởng, ngươi thật sự không có ý muốn với ngôi vị hoàng đế."Hắn giật giật cơ thể, để Diệp Tri Vân nhìn rõ ràng, "Diệp Tri Vân, ngươi một mực châm ngòi ly gian quan hệ của ta với Vân nhi, sau đó lại phá hoại tình cảm phụ tử của ta, hừ, tư tưởng xấu!"Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: "Ta có tư tưởng xấu, nhưng đó chính là tội của ngươi, sợ nữ đế nhập ta vào cung vi khanh, liền dùng hết mưu đồ...Bọn họ chết, ngươi có thể hợp tình hợp lý nói mình không có tội? Hoàng Phủ lão nhân, chẳng lẽ người nằm mơ không sợ hãi sao? Không có mơ thấy bọn họ tới tìm ngươi đòi mạng sao?"
Tô Mạt lạnh lùng nhìn hoàng đế: "Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta?"
Quả nhiên vẫn là lão hồ ly, dù nàng có thông minh, có đôi khi vẫn thua bởi người từng trải.
Hơn nữa còn thua không dậy nổi, một lần thua, phải trả một cái giá rất lớn - phụ thân đã không còn nữa.
Hoàng đế ho khan một tiếng, ho ra một bụm máu, quay đầu nhìn nàng: "Tô Nhân Vũ đã chết?"
Cơn giận của Tô Mạt lần thứ hai ập đến, một chưởng đánh về phía hắn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng giữ lấy tay của nàng, hóa giải công kích vừa rồi, "Mạt nhi, hỏi cho rõ đã."
Diệp Tri Vân ở một bên châm ngòi thổi gió nói: "Còn phải hỏi gì nữa, ngoài hắn ta ra thì còn ai khác. Trước đây hắn giả mù sa mưa đối tốt với Tô quốc công đã khiến ta nghi ngờ rồi, lòng dạ lang sói như hắn, sao có thể tốt như vậy? Trừ khi là muốn làm chuyện xấu."
Tô Mạt bị Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy, nhìn chằm chằm hoàng đế, lạnh lùng quát: "Cha ta chỉ muốn quay về Trữ Châu sống nốt quãng đời còn lại, vì sao ngươi không chịu buông tha cho ông ấy?"
Hoàng đế cười, chật vật không chịu nổi, nhưng thần thái vẫn tao nhã như cũ: "Tuy rằng trẫm đã từng nghĩ giết hắn, nhưng sau đó lại thật sự tha cho các ngươi rời đi. Tuy rằng có tiếc nuối, nhưng cũng đã thả tay rồi. Giết hắn có ích gì? Sợ hắn tạo phản? Hiện giờ hắn còn năng lực đó sao?"
Hoàng đế thở dốc, ho ra cả máu, máu đỏ dính khắp người.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Chúng ta đều uống rượu ông ban cho, vì sao chỉ có Tô quốc công trúng độc? Ở sườn dốc cách đây năm dặm, chúng ta gặp phải tử sĩ mai phục, chẳng lẽ không phải là ám vệ ông bí mật huấn luyện sao?"
Hoàng đế lau vết máu ở khóe miệng đi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, có lưu luyến có hận ý, hắn cười: "Người trẫm muốn giết là ngươi, không phải là Tô Nhân Vũ. Nhưng trẫm biết, hiện giờ trẫm không giết được ngươi, cho nên chỉ có thể tin tưởng, ngươi thật sự không có ý muốn với ngôi vị hoàng đế."
Hắn giật giật cơ thể, để Diệp Tri Vân nhìn rõ ràng, "Diệp Tri Vân, ngươi một mực châm ngòi ly gian quan hệ của ta với Vân nhi, sau đó lại phá hoại tình cảm phụ tử của ta, hừ, tư tưởng xấu!"
Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: "Ta có tư tưởng xấu, nhưng đó chính là tội của ngươi, sợ nữ đế nhập ta vào cung vi khanh, liền dùng hết mưu đồ...Bọn họ chết, ngươi có thể hợp tình hợp lý nói mình không có tội? Hoàng Phủ lão nhân, chẳng lẽ người nằm mơ không sợ hãi sao? Không có mơ thấy bọn họ tới tìm ngươi đòi mạng sao?"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt lạnh lùng nhìn hoàng đế: "Vì sao không chịu buông tha cho chúng ta?"Quả nhiên vẫn là lão hồ ly, dù nàng có thông minh, có đôi khi vẫn thua bởi người từng trải.Hơn nữa còn thua không dậy nổi, một lần thua, phải trả một cái giá rất lớn - phụ thân đã không còn nữa.Hoàng đế ho khan một tiếng, ho ra một bụm máu, quay đầu nhìn nàng: "Tô Nhân Vũ đã chết?"Cơn giận của Tô Mạt lần thứ hai ập đến, một chưởng đánh về phía hắn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng giữ lấy tay của nàng, hóa giải công kích vừa rồi, "Mạt nhi, hỏi cho rõ đã."Diệp Tri Vân ở một bên châm ngòi thổi gió nói: "Còn phải hỏi gì nữa, ngoài hắn ta ra thì còn ai khác. Trước đây hắn giả mù sa mưa đối tốt với Tô quốc công đã khiến ta nghi ngờ rồi, lòng dạ lang sói như hắn, sao có thể tốt như vậy? Trừ khi là muốn làm chuyện xấu."Tô Mạt bị Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt lấy, nhìn chằm chằm hoàng đế, lạnh lùng quát: "Cha ta chỉ muốn quay về Trữ Châu sống nốt quãng đời còn lại, vì sao ngươi không chịu buông tha cho ông ấy?"Hoàng đế cười, chật vật không chịu nổi, nhưng thần thái vẫn tao nhã như cũ: "Tuy rằng trẫm đã từng nghĩ giết hắn, nhưng sau đó lại thật sự tha cho các ngươi rời đi. Tuy rằng có tiếc nuối, nhưng cũng đã thả tay rồi. Giết hắn có ích gì? Sợ hắn tạo phản? Hiện giờ hắn còn năng lực đó sao?"Hoàng đế thở dốc, ho ra cả máu, máu đỏ dính khắp người.Hoàng Phủ Cẩn nói: "Chúng ta đều uống rượu ông ban cho, vì sao chỉ có Tô quốc công trúng độc? Ở sườn dốc cách đây năm dặm, chúng ta gặp phải tử sĩ mai phục, chẳng lẽ không phải là ám vệ ông bí mật huấn luyện sao?"Hoàng đế lau vết máu ở khóe miệng đi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, có lưu luyến có hận ý, hắn cười: "Người trẫm muốn giết là ngươi, không phải là Tô Nhân Vũ. Nhưng trẫm biết, hiện giờ trẫm không giết được ngươi, cho nên chỉ có thể tin tưởng, ngươi thật sự không có ý muốn với ngôi vị hoàng đế."Hắn giật giật cơ thể, để Diệp Tri Vân nhìn rõ ràng, "Diệp Tri Vân, ngươi một mực châm ngòi ly gian quan hệ của ta với Vân nhi, sau đó lại phá hoại tình cảm phụ tử của ta, hừ, tư tưởng xấu!"Diệp Tri Vân lạnh lùng nói: "Ta có tư tưởng xấu, nhưng đó chính là tội của ngươi, sợ nữ đế nhập ta vào cung vi khanh, liền dùng hết mưu đồ...Bọn họ chết, ngươi có thể hợp tình hợp lý nói mình không có tội? Hoàng Phủ lão nhân, chẳng lẽ người nằm mơ không sợ hãi sao? Không có mơ thấy bọn họ tới tìm ngươi đòi mạng sao?"