Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1716
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao. Cha nuôi, ông ấy...."Diệp Tri Vẫn cũng không còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng không sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.Bọn họ chết không thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng một chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.Coi như là viên mãn rồi.Vậy phụ thân thì sao?Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, không muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai hắn cùng Lưu Hỏa đi lo chuyện hầm băng.Lưu Vân nói: "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người đi làm, rất nhanh sẽ xong."Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, không ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.Ngoài ra hầm băng cũng đã chuẩn bị xong, không cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.Vốn là Tô gia tính đón tết ở trên đường, mà hiện giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt thì dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng không có tâm tư đón tết.Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ đã an toàn đến Trữ Châu.Tuy trên đường có gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt đã có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, không có tổn thất gì.Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng đã được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó thì có thể bảo trì như trước.Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới đang lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm một người hỏi, thì ra Ngụy vương gặp chuyện.Mấy người lập tức đi đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới đang bị thương, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
"Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao. Cha nuôi, ông ấy...."
Diệp Tri Vẫn cũng không còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng không sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.
Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.
Bọn họ chết không thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng một chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.
Coi như là viên mãn rồi.
Vậy phụ thân thì sao?
Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, không muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.
Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai hắn cùng Lưu Hỏa đi lo chuyện hầm băng.
Lưu Vân nói: "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người đi làm, rất nhanh sẽ xong."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.
Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, không ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.
Ngoài ra hầm băng cũng đã chuẩn bị xong, không cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.
Vốn là Tô gia tính đón tết ở trên đường, mà hiện giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt thì dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng không có tâm tư đón tết.
Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.
Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ đã an toàn đến Trữ Châu.
Tuy trên đường có gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt đã có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, không có tổn thất gì.
Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng đã được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó thì có thể bảo trì như trước.
Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.
Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.
Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới đang lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm một người hỏi, thì ra Ngụy vương gặp chuyện.
Mấy người lập tức đi đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới đang bị thương, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Cẩn ca ca, huynh yên tâm, ta không sao. Cha nuôi, ông ấy...."Diệp Tri Vẫn cũng không còn nữa, nhưng đó là tâm nguyện của ông, vốn cũng không sống được lâu nữa, có thể cùng người mình hận nhất đồng quy vu tận, cũng coi như là thỏa mãn.Mà đối với hoàng đế, cũng như vậy.Bọn họ chết không thể tìm được xác, hóa thành tro tàn, hòa cùng một chỗ, cùng nữ đế vĩnh viễn nằm sâu dưới địa cung.Coi như là viên mãn rồi.Vậy phụ thân thì sao?Tô Mạt khóc đỏ cả hai mắt, không muốn gặp người khác, Hoàng Phủ Cẩn tự mình lấy nước và khăn cho nàng lau mặt.Lưu Vân liền bưng đồ ăn đến cửa, Hoàng Phủ Cẩn bưng lấy mâm, sai hắn cùng Lưu Hỏa đi lo chuyện hầm băng.Lưu Vân nói: "Thiếu gia, chuyện này cứ để mình ta lo, Lưu Hỏa còn phải chiếu cố tỷ muội Lan Nhược, ta dẫn người đi làm, rất nhanh sẽ xong."Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, dùng chân đóng cửa lại, bưng đồ ăn vào cho Tô Mạt.Mấy người Tô Mạt ở lại thôn Du Thụ khoảng nửa tháng, không ngừng có tin tức từ các nơi truyền đến, việc tìm kiếm cũng có tiến triển, tìm thấy dấu vết ở Giang Bắc.Ngoài ra hầm băng cũng đã chuẩn bị xong, không cần rườm rà, lại vô cùng bí mật, an toàn, lại phái người trông coi.Vốn là Tô gia tính đón tết ở trên đường, mà hiện giờ Tô Nhân Vũ qua đời, lão phu nhân còn chưa đến Trữ Châu, mấy người Tô Mạt thì dừng lại ở thôn Du Thụ, bọn họ cũng không có tâm tư đón tết.Mỗi ngày đều bận rộn với vô số tin tức.Đến đầu xuân năm mới, nhận được tin tức từ nhị ca, bọn họ đã an toàn đến Trữ Châu.Tuy trên đường có gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Tô Mạt đã có chuẩn bị từ trước đều hữu kinh vô hiểm, không có tổn thất gì.Mặt khác, Tô Nhân Vũ cũng đã được đưa vào hầm băng, Hồ tiên sinh tự mình tới điều chế dược, đóng băng Tô Nhân Vũ trong nước thuốc, chỉ cần ở trong đó thì có thể bảo trì như trước.Cuối tháng giêng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến xem hầm băng, tận mắt nhìn Hồ tiên sinh và đám người Lưu Vân phong kín hầm chứa, sau đó khởi hành đến kinh thành phủ Ngụy vương.Mà Hồ tiên sinh lại quay về Trữ Châu trước, muốn phối hợp với Hồ Tú Hồng và A Cổ Thái nghiên cứu loại dược mà Tô Mạt cần.Đoàn người vừa tiến vào kinh, liền gặp đám người của Hoàng Phủ Giới đang lùng bắt xung quanh, bên trong thành vô cùng hỗn loạn.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt mang theo mấy người Lưu Vân tiến đến phủ Ngụy vương, lại thấy vương phủ còn ồn ào hơn bên ngoài, Lưu Vân tìm một người hỏi, thì ra Ngụy vương gặp chuyện.Mấy người lập tức đi đến hậu viện, tìm được Hoàng Phủ Giới đang bị thương, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.