Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1718

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo hắn dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời đi trước, hắn lại sống chết không đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại."Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều đã dọn hết đi, trở về đó cũng không có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời đi, cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."Hắn gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.Phó tướng kia đi vào, thì ra là Lục Thiệu.Đã lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại hắn, sau khi Cố Chiêu chết, chức trưởng thị vệ rơi trên người hắn.Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.Hiện giờ Tô Mạt cũng không cần bọn họ giúp gì, chỉ nói vài câu rồi bảo hắn đi trước.Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng một góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm đi xem cá chép, xảy ra xung đột.Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?Khi không biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân không để ý đến lẽ thường.Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể hiện tốt hơn, nhưng có một lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, thì tình cảm đó biến mất không còn.Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân đã vượt qua tất cả mọi chuyện?Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?"Mạt Nhi, có tin tức rồi."Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.Ôm nàng vào trong ngực, hắn nói khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."Hắn dừng lại không nói tiếp.Tô Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong mắt nhìn thấy sự do dự, "Cẩn ca ca, huynh nói đi, muội chịu được."Hoàng Phủ Cẩn nói: "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."

Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo hắn dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.

Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời đi trước, hắn lại sống chết không đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại.

"Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều đã dọn hết đi, trở về đó cũng không có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời đi, cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."

Hắn gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.

Phó tướng kia đi vào, thì ra là Lục Thiệu.

Đã lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại hắn, sau khi Cố Chiêu chết, chức trưởng thị vệ rơi trên người hắn.

Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.

Hiện giờ Tô Mạt cũng không cần bọn họ giúp gì, chỉ nói vài câu rồi bảo hắn đi trước.

Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng một góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.

Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm đi xem cá chép, xảy ra xung đột.

Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?

Khi không biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân không để ý đến lẽ thường.

Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể hiện tốt hơn, nhưng có một lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, thì tình cảm đó biến mất không còn.

Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân đã vượt qua tất cả mọi chuyện?

Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?

"Mạt Nhi, có tin tức rồi."

Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.

Ôm nàng vào trong ngực, hắn nói khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."

Hắn dừng lại không nói tiếp.

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong mắt nhìn thấy sự do dự, "Cẩn ca ca, huynh nói đi, muội chịu được."

Hoàng Phủ Cẩn nói: "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng Phủ Cẩn cũng đồng ý, Tô Mạt liền phân phó Lưu Vân, bảo hắn dùng bồ câu đưa thư gửi cho A Lý, bọn họ tổng hợp những manh mối có liên quan đến bạch y nhân và đám người phục kích để tìm kiếm, nhất định phải tìm ra hành tung của bọn họ.Thương thế của Hoàng Phủ Giới có chút phiền toái, bị nội thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ban đầu định rời đi trước, hắn lại sống chết không đồng ý, nhất định bắt bọn họ phải ở lại."Nhị ca, vương phủ và phủ quốc công đều đã dọn hết đi, trở về đó cũng không có gì, chi bằng ở lại nơi này của đệ. Trước khi hai người rời đi, cứ ở lại đây, ở đây tốt như vậy. Nếu cần gì, hai người cứ tùy ý sai bảo người làm."Hắn gọi phó tướng của mình tới, ra lệnh cho mọi người phải nghe lệnh của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.Phó tướng kia đi vào, thì ra là Lục Thiệu.Đã lâu rồi Tô Mạt mới gặp lại hắn, sau khi Cố Chiêu chết, chức trưởng thị vệ rơi trên người hắn.Lục Thiệu đối với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn rất kính cẩn, chờ sai bảo.Hiện giờ Tô Mạt cũng không cần bọn họ giúp gì, chỉ nói vài câu rồi bảo hắn đi trước.Tháng hai còn lành lạnh, hoa xuân nở vàng một góc, Tô Mạt đứng bên bờ ao nhìn băng tan, phía dưới có vài con cá vàng bơi lội kiếm ăn.Nàng nhớ lại trước đây, khi ở Tô phủ tại Trữ Châu, nàng và Tô Hinh Nhi khi đó như nước với lửa, thời điểm đi xem cá chép, xảy ra xung đột.Khi đó phụ thân phản ứng ra sao?Khi không biết mình là nữ nhi của cố di nương, vẫn chắc chắn Tô Hinh Nhi mới là nữ nhi của cố di nương, hình như phụ nhân không để ý đến lẽ thường.Tuy là cảm thấy mình tốt, muốn thể hiện tốt hơn, nhưng có một lần liên lụy đến Tô Hinh Nhi, thì tình cảm đó biến mất không còn.Này có phải chứng minh, tưởng niệm của phụ thân đối với mẫu thân đã vượt qua tất cả mọi chuyện?Cho dù là nữ nhi ruột thịt của ông cũng vô dụng?"Mạt Nhi, có tin tức rồi."Hoàng Phủ Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, khí tức trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại mang cho nàng cảm giác ấm áp lạ lùng.Ôm nàng vào trong ngực, hắn nói khẽ: "Có tin tức từ A Lý, người phục kích chúng ta chính là người của Quân gia. Nhưng mà..."Hắn dừng lại không nói tiếp.Tô Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, từ trong mắt nhìn thấy sự do dự, "Cẩn ca ca, huynh nói đi, muội chịu được."Hoàng Phủ Cẩn nói: "Quân gia và Thẩm gia có liên hạ, những bạch y nhân vào kinh đều là do Thẩm gia nghĩ cách đưa vào, đóng giả là tiêu sư của Thẩm gia."

Chương 1718