Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1746
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đứng dậy chơi với hai đứa bé, mãi đến khi hai đứa nhóc vui vẻ vây quanh nàng, một người gọi tỷ tỷ một người gọi cô cô, nàng mới hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ.Tô Khang kéo tay Tô Mạt, nhút nhát hỏi: "Cô cô, con có thể gọi người là tỷ tỷ không, hắn cũng gọi người là tỷ tỷ."Nó có chút không hiểu, vì sao bọn họ bằng tuổi nhay, hắn lại phải gọi Tô Viễn là thúc thúc.Hơn nữa Tô Mạt cũng vậy, là tỷ tỷ, lại phải gọi là cô cô.Hắn nhăn mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.Tô Viễn cũng nhu thuận đáng yêu, cười nắm lấy đầu ngón tay Tô Mạt, có chút đắc ý nói: "Phụ thân của ta là con trai của bà nội, phụ thân ngươi là cháu của bà nội, ngươi đương nhiên phải gọi ta là thúc thúc rồi."An Bình nhanh chóng ăn xong cơm, tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội ăn cơm đi, tỷ đưa hai đứa đến chỗ bà nội."Tô Mạt vẫn chưa kịp hỏi đại ca sao rồi, nhưng nhìn bộ dạng của đại tẩu, so với khi ở kinh thành đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.Lúc này Hỉ Thước từ bên ngoài đi vào, cả khuôn mặt đều vui vẻ, mấy năm nay nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, ngày càng đoan trang, không hề già đi chút nào.Tô Mạt nói chuyện cùng nàng ấy vài câu, bảo nàng ngồi vào bàn ăn cơm, Hỉ Thước không đồng ý, bản thân nàng là thiếp, đâu có tư cách ngồi xuống, có thể ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng cơm đã tốt lắm rồi.Nàng đi vào thỉnh an lão phu nhân, báo lại một số chuyện trong nhà.Hiện giờ mọi chuyện trong nhà hầu hết đều do nàng giúp đỡ quản lý, ở trong kinh nàng đã quen làm việc này, lão phu nhân cũng tin tưởng nàng.Sau khi ăn xong, mấy người Tô Mạt cáo từ lão phu nhân, để bà cùng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, bọn họ đến phòng khách nói chuyện.Tô Việt, Tần Nguyên Quân và Hoàng Phủ Cẩn ngồi uống rượu, tán gẫu chuyện từ nam ra bắc.Cuối cùng, mọi người say ngã trái ngã phải, không còn hình tượng của công tử nữa rồi.Chỉ có Hoàng Phủ Cẩn còn hơi tỉnh táo, đôi mắt mênh mông sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần tuấn mỹ.Hỉ Thước và Hoàng Oanh tự mình dẫn người đem canh giải rượu lên, Tầ Nguyên Quân mạnh mẽ chống người dậy, "A, cảm ơn, ta uống trước một chén, tránh để mùi rượu ảnh hưởng đến nương tử."Bởi vì uống quá nhiều, tay run run không cầm được, Tô Việt cười hắn, "Muội phu, ngươi, người không làm được. Nhìn ta."Hắn bưng chén canh giải rượu lên, kết quả vừa đưa đến bên miệng, "choang" một tiếng, bát rơi trên đất vỡ vụn, vài người bật cười ha ha.Hỉ Thước tự mình bưng canh đến cho Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn rồi một hơi uống sạch.
Tô Mạt đứng dậy chơi với hai đứa bé, mãi đến khi hai đứa nhóc vui vẻ vây quanh nàng, một người gọi tỷ tỷ một người gọi cô cô, nàng mới hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ.
Tô Khang kéo tay Tô Mạt, nhút nhát hỏi: "Cô cô, con có thể gọi người là tỷ tỷ không, hắn cũng gọi người là tỷ tỷ."
Nó có chút không hiểu, vì sao bọn họ bằng tuổi nhay, hắn lại phải gọi Tô Viễn là thúc thúc.
Hơn nữa Tô Mạt cũng vậy, là tỷ tỷ, lại phải gọi là cô cô.
Hắn nhăn mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.
Tô Viễn cũng nhu thuận đáng yêu, cười nắm lấy đầu ngón tay Tô Mạt, có chút đắc ý nói: "Phụ thân của ta là con trai của bà nội, phụ thân ngươi là cháu của bà nội, ngươi đương nhiên phải gọi ta là thúc thúc rồi."
An Bình nhanh chóng ăn xong cơm, tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội ăn cơm đi, tỷ đưa hai đứa đến chỗ bà nội."
Tô Mạt vẫn chưa kịp hỏi đại ca sao rồi, nhưng nhìn bộ dạng của đại tẩu, so với khi ở kinh thành đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.
Lúc này Hỉ Thước từ bên ngoài đi vào, cả khuôn mặt đều vui vẻ, mấy năm nay nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, ngày càng đoan trang, không hề già đi chút nào.
Tô Mạt nói chuyện cùng nàng ấy vài câu, bảo nàng ngồi vào bàn ăn cơm, Hỉ Thước không đồng ý, bản thân nàng là thiếp, đâu có tư cách ngồi xuống, có thể ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng cơm đã tốt lắm rồi.
Nàng đi vào thỉnh an lão phu nhân, báo lại một số chuyện trong nhà.
Hiện giờ mọi chuyện trong nhà hầu hết đều do nàng giúp đỡ quản lý, ở trong kinh nàng đã quen làm việc này, lão phu nhân cũng tin tưởng nàng.
Sau khi ăn xong, mấy người Tô Mạt cáo từ lão phu nhân, để bà cùng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, bọn họ đến phòng khách nói chuyện.
Tô Việt, Tần Nguyên Quân và Hoàng Phủ Cẩn ngồi uống rượu, tán gẫu chuyện từ nam ra bắc.
Cuối cùng, mọi người say ngã trái ngã phải, không còn hình tượng của công tử nữa rồi.
Chỉ có Hoàng Phủ Cẩn còn hơi tỉnh táo, đôi mắt mênh mông sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần tuấn mỹ.
Hỉ Thước và Hoàng Oanh tự mình dẫn người đem canh giải rượu lên, Tầ Nguyên Quân mạnh mẽ chống người dậy, "A, cảm ơn, ta uống trước một chén, tránh để mùi rượu ảnh hưởng đến nương tử."
Bởi vì uống quá nhiều, tay run run không cầm được, Tô Việt cười hắn, "Muội phu, ngươi, người không làm được. Nhìn ta."
Hắn bưng chén canh giải rượu lên, kết quả vừa đưa đến bên miệng, "choang" một tiếng, bát rơi trên đất vỡ vụn, vài người bật cười ha ha.
Hỉ Thước tự mình bưng canh đến cho Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn rồi một hơi uống sạch.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đứng dậy chơi với hai đứa bé, mãi đến khi hai đứa nhóc vui vẻ vây quanh nàng, một người gọi tỷ tỷ một người gọi cô cô, nàng mới hài lòng xoa đầu hai đứa nhỏ.Tô Khang kéo tay Tô Mạt, nhút nhát hỏi: "Cô cô, con có thể gọi người là tỷ tỷ không, hắn cũng gọi người là tỷ tỷ."Nó có chút không hiểu, vì sao bọn họ bằng tuổi nhay, hắn lại phải gọi Tô Viễn là thúc thúc.Hơn nữa Tô Mạt cũng vậy, là tỷ tỷ, lại phải gọi là cô cô.Hắn nhăn mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra.Tô Viễn cũng nhu thuận đáng yêu, cười nắm lấy đầu ngón tay Tô Mạt, có chút đắc ý nói: "Phụ thân của ta là con trai của bà nội, phụ thân ngươi là cháu của bà nội, ngươi đương nhiên phải gọi ta là thúc thúc rồi."An Bình nhanh chóng ăn xong cơm, tiến lên ôm lấy hai đứa nhỏ, nói với Tô Mạt: "Mạt nhi, muội ăn cơm đi, tỷ đưa hai đứa đến chỗ bà nội."Tô Mạt vẫn chưa kịp hỏi đại ca sao rồi, nhưng nhìn bộ dạng của đại tẩu, so với khi ở kinh thành đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tốt.Lúc này Hỉ Thước từ bên ngoài đi vào, cả khuôn mặt đều vui vẻ, mấy năm nay nàng ấy đã trưởng thành hơn nhiều, ngày càng đoan trang, không hề già đi chút nào.Tô Mạt nói chuyện cùng nàng ấy vài câu, bảo nàng ngồi vào bàn ăn cơm, Hỉ Thước không đồng ý, bản thân nàng là thiếp, đâu có tư cách ngồi xuống, có thể ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân dùng cơm đã tốt lắm rồi.Nàng đi vào thỉnh an lão phu nhân, báo lại một số chuyện trong nhà.Hiện giờ mọi chuyện trong nhà hầu hết đều do nàng giúp đỡ quản lý, ở trong kinh nàng đã quen làm việc này, lão phu nhân cũng tin tưởng nàng.Sau khi ăn xong, mấy người Tô Mạt cáo từ lão phu nhân, để bà cùng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, bọn họ đến phòng khách nói chuyện.Tô Việt, Tần Nguyên Quân và Hoàng Phủ Cẩn ngồi uống rượu, tán gẫu chuyện từ nam ra bắc.Cuối cùng, mọi người say ngã trái ngã phải, không còn hình tượng của công tử nữa rồi.Chỉ có Hoàng Phủ Cẩn còn hơi tỉnh táo, đôi mắt mênh mông sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần tuấn mỹ.Hỉ Thước và Hoàng Oanh tự mình dẫn người đem canh giải rượu lên, Tầ Nguyên Quân mạnh mẽ chống người dậy, "A, cảm ơn, ta uống trước một chén, tránh để mùi rượu ảnh hưởng đến nương tử."Bởi vì uống quá nhiều, tay run run không cầm được, Tô Việt cười hắn, "Muội phu, ngươi, người không làm được. Nhìn ta."Hắn bưng chén canh giải rượu lên, kết quả vừa đưa đến bên miệng, "choang" một tiếng, bát rơi trên đất vỡ vụn, vài người bật cười ha ha.Hỉ Thước tự mình bưng canh đến cho Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn rồi một hơi uống sạch.