Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1768

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân nhìn Tô Mạt đang quỳ, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, con đứng dậy đi. Có lẽ phụ thân con chỉ là đi đến một thế giới khác."Tô Mạt sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng chưa một lần mơ thấy phụ thân và mẫu thân, vì sao lại vậy chứ?"Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại gần, cẩn thận nhìn nàng, "Bởi vì con xuất hiện, bà nội cảm thấy mấy năm tuổi già nay rất hạnh phúc. Nha đầu, cảm ơn con."Tô Mạt nhào vào lòng bà, "Bà nội, người không nên nói như vậy, là bà nội đã cho con một gia đình.""Điện hạ là một nam nhân tốt, đáng để phó thác cả đời, về sau muốn sống chung với nhau được tốt, thì con không nên giận dỗi. Gặp chuyện gì, cũng nên nói rõ với người, đừng nóng vội mà định tội ngay. Nam nhân ưu tú như người, có biết bao nữ nhân mơ ước đến, nếu như con cho người nhiều niềm tin, sẽ khiến người có thêm tình cảm với con."Có đôi khi chính là do nữ nhân đẩy người nam nhân của mình đi.Tô Mạt gật đầu, khóc không thành tiếng.Lão phu nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, cười nói, "Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải lên đường sớm, nếu đã quyết định đi, thì đừng dễ dàng quay đầu, không đạt được mục tiêu thề không bỏ qua, mới đúng là tính cách của Mạt nhi."Hai mắt của Tô Mạt đẫm lệ, không nhìn rõ được gì, chỉ có thể ở trong lòng bà mà gật đầu.Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên đường, cả nhà gần như cả đêm không ngủ tiễn đưa bọn họ.Mấy nữ hài Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đều rơi lệ, Tô Mạt sợ tỷ tỷ khóc nhiều dẫn tới hại thân thể, liền để Tô Hinh Nhi cùng nàng quay về nghỉ ngơi.Kim Kết và Thủy Muội muốn đi theo nàng, lại sợ vướng chân, xoắn xuýt lưu luyến không rời.Tô Việt và Tần Nguyên Quân đưa bọn họ ra khỏi thành.Tô Việt đưa cho Hoàng Phủ Cẩn một ly rượu, "Điện hạ, chúng ta đem Mạt nhi giao cho huynh."Hoàng Phủ Cẩn đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn, cười nói: "Tô huynh yên tâm."Tần Nguyên Quân lại rót cho hắn một chén, Tô Việt liền nói lời tạm biệt với Tô Mạt."Mạt nhi, muội yên tâm, huynh sẽ chăm sóc tốt cho bà nội và mọi người."Hứa hẹn của nam nhân nặng ngàn vàng, Tô Mạt hiểu ý của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bị Lâm di nương làm ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không gây điều bất lợi với tỷ muội.Nàng cười cười, ôm lấy Tô Việt, "Nhị ca, sớm lập gia đình đi, Hoa tỷ tỷ là một cô gái tốt."Có thể đi theo hắn tới Trữ Châu xa lạ, ngoài trừ tình yêu thì còn gì khác?Tô Việt đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi, có chút xấu hổ.

Lão phu nhân nhìn Tô Mạt đang quỳ, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, con đứng dậy đi. Có lẽ phụ thân con chỉ là đi đến một thế giới khác."

Tô Mạt sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng chưa một lần mơ thấy phụ thân và mẫu thân, vì sao lại vậy chứ?"

Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại gần, cẩn thận nhìn nàng, "Bởi vì con xuất hiện, bà nội cảm thấy mấy năm tuổi già nay rất hạnh phúc. Nha đầu, cảm ơn con."

Tô Mạt nhào vào lòng bà, "Bà nội, người không nên nói như vậy, là bà nội đã cho con một gia đình."

"Điện hạ là một nam nhân tốt, đáng để phó thác cả đời, về sau muốn sống chung với nhau được tốt, thì con không nên giận dỗi. Gặp chuyện gì, cũng nên nói rõ với người, đừng nóng vội mà định tội ngay. Nam nhân ưu tú như người, có biết bao nữ nhân mơ ước đến, nếu như con cho người nhiều niềm tin, sẽ khiến người có thêm tình cảm với con."

Có đôi khi chính là do nữ nhân đẩy người nam nhân của mình đi.

Tô Mạt gật đầu, khóc không thành tiếng.

Lão phu nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, cười nói, "Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải lên đường sớm, nếu đã quyết định đi, thì đừng dễ dàng quay đầu, không đạt được mục tiêu thề không bỏ qua, mới đúng là tính cách của Mạt nhi."

Hai mắt của Tô Mạt đẫm lệ, không nhìn rõ được gì, chỉ có thể ở trong lòng bà mà gật đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên đường, cả nhà gần như cả đêm không ngủ tiễn đưa bọn họ.

Mấy nữ hài Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đều rơi lệ, Tô Mạt sợ tỷ tỷ khóc nhiều dẫn tới hại thân thể, liền để Tô Hinh Nhi cùng nàng quay về nghỉ ngơi.

Kim Kết và Thủy Muội muốn đi theo nàng, lại sợ vướng chân, xoắn xuýt lưu luyến không rời.

Tô Việt và Tần Nguyên Quân đưa bọn họ ra khỏi thành.

Tô Việt đưa cho Hoàng Phủ Cẩn một ly rượu, "Điện hạ, chúng ta đem Mạt nhi giao cho huynh."

Hoàng Phủ Cẩn đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn, cười nói: "Tô huynh yên tâm."

Tần Nguyên Quân lại rót cho hắn một chén, Tô Việt liền nói lời tạm biệt với Tô Mạt.

"Mạt nhi, muội yên tâm, huynh sẽ chăm sóc tốt cho bà nội và mọi người."

Hứa hẹn của nam nhân nặng ngàn vàng, Tô Mạt hiểu ý của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bị Lâm di nương làm ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không gây điều bất lợi với tỷ muội.

Nàng cười cười, ôm lấy Tô Việt, "Nhị ca, sớm lập gia đình đi, Hoa tỷ tỷ là một cô gái tốt."

Có thể đi theo hắn tới Trữ Châu xa lạ, ngoài trừ tình yêu thì còn gì khác?

Tô Việt đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi, có chút xấu hổ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân nhìn Tô Mạt đang quỳ, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu, con đứng dậy đi. Có lẽ phụ thân con chỉ là đi đến một thế giới khác."Tô Mạt sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng chưa một lần mơ thấy phụ thân và mẫu thân, vì sao lại vậy chứ?"Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, kéo nàng lại gần, cẩn thận nhìn nàng, "Bởi vì con xuất hiện, bà nội cảm thấy mấy năm tuổi già nay rất hạnh phúc. Nha đầu, cảm ơn con."Tô Mạt nhào vào lòng bà, "Bà nội, người không nên nói như vậy, là bà nội đã cho con một gia đình.""Điện hạ là một nam nhân tốt, đáng để phó thác cả đời, về sau muốn sống chung với nhau được tốt, thì con không nên giận dỗi. Gặp chuyện gì, cũng nên nói rõ với người, đừng nóng vội mà định tội ngay. Nam nhân ưu tú như người, có biết bao nữ nhân mơ ước đến, nếu như con cho người nhiều niềm tin, sẽ khiến người có thêm tình cảm với con."Có đôi khi chính là do nữ nhân đẩy người nam nhân của mình đi.Tô Mạt gật đầu, khóc không thành tiếng.Lão phu nhân đưa tay lau nước mắt cho nàng, cười nói, "Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải lên đường sớm, nếu đã quyết định đi, thì đừng dễ dàng quay đầu, không đạt được mục tiêu thề không bỏ qua, mới đúng là tính cách của Mạt nhi."Hai mắt của Tô Mạt đẫm lệ, không nhìn rõ được gì, chỉ có thể ở trong lòng bà mà gật đầu.Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên đường, cả nhà gần như cả đêm không ngủ tiễn đưa bọn họ.Mấy nữ hài Tô Nhu Nhi, Tô Hinh Nhi đều rơi lệ, Tô Mạt sợ tỷ tỷ khóc nhiều dẫn tới hại thân thể, liền để Tô Hinh Nhi cùng nàng quay về nghỉ ngơi.Kim Kết và Thủy Muội muốn đi theo nàng, lại sợ vướng chân, xoắn xuýt lưu luyến không rời.Tô Việt và Tần Nguyên Quân đưa bọn họ ra khỏi thành.Tô Việt đưa cho Hoàng Phủ Cẩn một ly rượu, "Điện hạ, chúng ta đem Mạt nhi giao cho huynh."Hoàng Phủ Cẩn đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn, cười nói: "Tô huynh yên tâm."Tần Nguyên Quân lại rót cho hắn một chén, Tô Việt liền nói lời tạm biệt với Tô Mạt."Mạt nhi, muội yên tâm, huynh sẽ chăm sóc tốt cho bà nội và mọi người."Hứa hẹn của nam nhân nặng ngàn vàng, Tô Mạt hiểu ý của hắn, hắn chắc chắn sẽ không bị Lâm di nương làm ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không gây điều bất lợi với tỷ muội.Nàng cười cười, ôm lấy Tô Việt, "Nhị ca, sớm lập gia đình đi, Hoa tỷ tỷ là một cô gái tốt."Có thể đi theo hắn tới Trữ Châu xa lạ, ngoài trừ tình yêu thì còn gì khác?Tô Việt đỏ mặt, ngượng ngùng sờ mũi, có chút xấu hổ.

Chương 1768