Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1775
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao đây cũng có thể là người của Thẩm gia, bọn họ liền do dự không dám ra tay, có một người tươi cười nịnh nọt nói: "Vị tiên sinh này, ngài cứ tự nhiên, đừng để ý đến thằng nhóc con kia."Tên tiểu nhị kia sợ bị đánh, kéo tay A Lý không chịu buông ra, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, cước bộ của A Lý dừng lại một chút, nhưng cũng không có ý định can thiệp vào, dù sao tiểu thư và thiếu gia đều đang ở đây, đâu đến phiên hắn chứ.Hắn rút ống tay áo của mình lại, không nói câu gì, nhanh chóng rời đi, nhanh đến mức khiến người khác bất khả tư nghị.Tên tiểu nhị kia ngẩn người không phòng bị, liền bị mấy người kia đấm đá, đánh cho hắn gào khóc xin tha.Những người uống trà bên cạnh đều biết mấy người kia làm bá chủ một vùng gần đây, ngoài xem náo nhiệt mọi người đều làm như không nhìn thấy.Lưu Hỏa vừa thấy liền có chút tức giận, muốn giáo huấn bốn người kia một chút, Tô Mạt lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đành nhìn xuống.Lưu Hỏa nắm lấy ly trà nghe tên tiểu nhị kia khóc lóc xin tha thứ, vậy mà mấy tên kia không đồng ý tha cho hắn, lại còn lôi hắn đi, Lưu Hỏa nhìn Lưu Vân, dưới gầm bàn cấu tay Lưu Vân một cái.Lưu Vân ho khan một tiếng, giả vờ dùng trà, thấp giọng nói với Lưu Hỏa, "Ngu ngốc, xảy ra chuyện như vậy mà chưởng quỹ không xuất hiện, tất nhiên là có điểm kỳ quái, ngươi kích động như vậy làm gì?"Lưu Hỏa há miệng thở dốc, nghĩ lại quả thật đúng là như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.Lan Như làm mặt quỷ với hắn, cười nhạo hắn gây ra chuyện lại còn kích động.Tô Mạt nghe thấy tiểu nhị kia kêu như quỷ, đứng dậy gọi người tính tiền, lúc này lập tức có một tiểu nhị khác xuất hiện, tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn khởi, "Mấy vị mới tới, có muốn đến xem Phi Vân cô nương khiêu vũ hay không? Phi Vân cô nương là vũ cơ số một số hai của thành Duy Dương này đó. Tất cả mọi người đều nói, đến thành Duy Dương mà không đến xem Phi Vân cô nương thì đúng là uống phí chuyến đi."Nhìn bộ dạng nói mãi không ngừng của hắn, thật sự khiến người khác liên tưởng ra rằng nếu ngươi không nghe lời của ta, ngươi liền là tên nhà quê không biết tốt xấu, ngươi là đồ không biết xấu hổ.Tô Mạt ghét nhất là cách thức quấy rầy đẩy mạnh tiêu thụ này, vốn nghĩ rằng Tú Thủy phường có thể lăn lộn ở Duy Dương lâu như vậy, cũng nên có chút kiến thức mới đúng, không ngờ tới lại như thế này.Hơn nữa tiểu nhị này nhìn Hoàng Phủ Cẩn với ánh mắt hận không thể trực tiếp kéo hắn đi tới chỗ Phi Vân cô nương gì đó, thật sự là khiến nàng có chút không chịu được."Thực xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với ca vũ." Lan Nhược lạnh lùng cắt ngang lời của hắn, bảo hắn nhanh chóng tính tiền.Tên tiểu nhị kia mặc kệ đồng bọn của mình bị mấy tên ác bá kia đánh đập cũng không quản người khác xem náo nhiệt hay chưỡng quỹ của mình sao không xuất hiện, ngược lại chỉ một lòng một dạ kiếm lời từ mấy người Tô Mạt.
Dù sao đây cũng có thể là người của Thẩm gia, bọn họ liền do dự không dám ra tay, có một người tươi cười nịnh nọt nói: "Vị tiên sinh này, ngài cứ tự nhiên, đừng để ý đến thằng nhóc con kia."
Tên tiểu nhị kia sợ bị đánh, kéo tay A Lý không chịu buông ra, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, cước bộ của A Lý dừng lại một chút, nhưng cũng không có ý định can thiệp vào, dù sao tiểu thư và thiếu gia đều đang ở đây, đâu đến phiên hắn chứ.
Hắn rút ống tay áo của mình lại, không nói câu gì, nhanh chóng rời đi, nhanh đến mức khiến người khác bất khả tư nghị.
Tên tiểu nhị kia ngẩn người không phòng bị, liền bị mấy người kia đấm đá, đánh cho hắn gào khóc xin tha.
Những người uống trà bên cạnh đều biết mấy người kia làm bá chủ một vùng gần đây, ngoài xem náo nhiệt mọi người đều làm như không nhìn thấy.
Lưu Hỏa vừa thấy liền có chút tức giận, muốn giáo huấn bốn người kia một chút, Tô Mạt lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đành nhìn xuống.
Lưu Hỏa nắm lấy ly trà nghe tên tiểu nhị kia khóc lóc xin tha thứ, vậy mà mấy tên kia không đồng ý tha cho hắn, lại còn lôi hắn đi, Lưu Hỏa nhìn Lưu Vân, dưới gầm bàn cấu tay Lưu Vân một cái.
Lưu Vân ho khan một tiếng, giả vờ dùng trà, thấp giọng nói với Lưu Hỏa, "Ngu ngốc, xảy ra chuyện như vậy mà chưởng quỹ không xuất hiện, tất nhiên là có điểm kỳ quái, ngươi kích động như vậy làm gì?"
Lưu Hỏa há miệng thở dốc, nghĩ lại quả thật đúng là như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Lan Như làm mặt quỷ với hắn, cười nhạo hắn gây ra chuyện lại còn kích động.
Tô Mạt nghe thấy tiểu nhị kia kêu như quỷ, đứng dậy gọi người tính tiền, lúc này lập tức có một tiểu nhị khác xuất hiện, tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn khởi, "Mấy vị mới tới, có muốn đến xem Phi Vân cô nương khiêu vũ hay không? Phi Vân cô nương là vũ cơ số một số hai của thành Duy Dương này đó. Tất cả mọi người đều nói, đến thành Duy Dương mà không đến xem Phi Vân cô nương thì đúng là uống phí chuyến đi."
Nhìn bộ dạng nói mãi không ngừng của hắn, thật sự khiến người khác liên tưởng ra rằng nếu ngươi không nghe lời của ta, ngươi liền là tên nhà quê không biết tốt xấu, ngươi là đồ không biết xấu hổ.
Tô Mạt ghét nhất là cách thức quấy rầy đẩy mạnh tiêu thụ này, vốn nghĩ rằng Tú Thủy phường có thể lăn lộn ở Duy Dương lâu như vậy, cũng nên có chút kiến thức mới đúng, không ngờ tới lại như thế này.
Hơn nữa tiểu nhị này nhìn Hoàng Phủ Cẩn với ánh mắt hận không thể trực tiếp kéo hắn đi tới chỗ Phi Vân cô nương gì đó, thật sự là khiến nàng có chút không chịu được.
"Thực xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với ca vũ." Lan Nhược lạnh lùng cắt ngang lời của hắn, bảo hắn nhanh chóng tính tiền.
Tên tiểu nhị kia mặc kệ đồng bọn của mình bị mấy tên ác bá kia đánh đập cũng không quản người khác xem náo nhiệt hay chưỡng quỹ của mình sao không xuất hiện, ngược lại chỉ một lòng một dạ kiếm lời từ mấy người Tô Mạt.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Dù sao đây cũng có thể là người của Thẩm gia, bọn họ liền do dự không dám ra tay, có một người tươi cười nịnh nọt nói: "Vị tiên sinh này, ngài cứ tự nhiên, đừng để ý đến thằng nhóc con kia."Tên tiểu nhị kia sợ bị đánh, kéo tay A Lý không chịu buông ra, nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, cước bộ của A Lý dừng lại một chút, nhưng cũng không có ý định can thiệp vào, dù sao tiểu thư và thiếu gia đều đang ở đây, đâu đến phiên hắn chứ.Hắn rút ống tay áo của mình lại, không nói câu gì, nhanh chóng rời đi, nhanh đến mức khiến người khác bất khả tư nghị.Tên tiểu nhị kia ngẩn người không phòng bị, liền bị mấy người kia đấm đá, đánh cho hắn gào khóc xin tha.Những người uống trà bên cạnh đều biết mấy người kia làm bá chủ một vùng gần đây, ngoài xem náo nhiệt mọi người đều làm như không nhìn thấy.Lưu Hỏa vừa thấy liền có chút tức giận, muốn giáo huấn bốn người kia một chút, Tô Mạt lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đành nhìn xuống.Lưu Hỏa nắm lấy ly trà nghe tên tiểu nhị kia khóc lóc xin tha thứ, vậy mà mấy tên kia không đồng ý tha cho hắn, lại còn lôi hắn đi, Lưu Hỏa nhìn Lưu Vân, dưới gầm bàn cấu tay Lưu Vân một cái.Lưu Vân ho khan một tiếng, giả vờ dùng trà, thấp giọng nói với Lưu Hỏa, "Ngu ngốc, xảy ra chuyện như vậy mà chưởng quỹ không xuất hiện, tất nhiên là có điểm kỳ quái, ngươi kích động như vậy làm gì?"Lưu Hỏa há miệng thở dốc, nghĩ lại quả thật đúng là như vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.Lan Như làm mặt quỷ với hắn, cười nhạo hắn gây ra chuyện lại còn kích động.Tô Mạt nghe thấy tiểu nhị kia kêu như quỷ, đứng dậy gọi người tính tiền, lúc này lập tức có một tiểu nhị khác xuất hiện, tươi cười rạng rỡ, thần thái phấn khởi, "Mấy vị mới tới, có muốn đến xem Phi Vân cô nương khiêu vũ hay không? Phi Vân cô nương là vũ cơ số một số hai của thành Duy Dương này đó. Tất cả mọi người đều nói, đến thành Duy Dương mà không đến xem Phi Vân cô nương thì đúng là uống phí chuyến đi."Nhìn bộ dạng nói mãi không ngừng của hắn, thật sự khiến người khác liên tưởng ra rằng nếu ngươi không nghe lời của ta, ngươi liền là tên nhà quê không biết tốt xấu, ngươi là đồ không biết xấu hổ.Tô Mạt ghét nhất là cách thức quấy rầy đẩy mạnh tiêu thụ này, vốn nghĩ rằng Tú Thủy phường có thể lăn lộn ở Duy Dương lâu như vậy, cũng nên có chút kiến thức mới đúng, không ngờ tới lại như thế này.Hơn nữa tiểu nhị này nhìn Hoàng Phủ Cẩn với ánh mắt hận không thể trực tiếp kéo hắn đi tới chỗ Phi Vân cô nương gì đó, thật sự là khiến nàng có chút không chịu được."Thực xin lỗi, chúng ta không có hứng thú với ca vũ." Lan Nhược lạnh lùng cắt ngang lời của hắn, bảo hắn nhanh chóng tính tiền.Tên tiểu nhị kia mặc kệ đồng bọn của mình bị mấy tên ác bá kia đánh đập cũng không quản người khác xem náo nhiệt hay chưỡng quỹ của mình sao không xuất hiện, ngược lại chỉ một lòng một dạ kiếm lời từ mấy người Tô Mạt.