Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1780

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như nhìn thái độ kiêu ngạo ngút trời của nàng ta, không khỏi hừ lạnh nói: "Cái gì mà tiểu thư nhị thiếu gia, tiểu thư chúng ta đâu thấy hiếm lạ gì, là bọn họ tự nhận sau, chúng ta từ đầu đến cuối không hề nhận là người của Thẩm gia."Cô gái kia nghe Lan Như nói như vậy, nhất thời cảm thấy bị khinh thường, địa vị Thẩm gia chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ, lập tức nổi giận, "Các ngươi còn dám cãi, có bản lĩnh thì đến nha môn nói chuyện."Tô Mạt không muốn dính đến nha môn, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến nha môn sẽ dẫn tới không ít chuyện.Nàng thản nhiên nói: "Vị cô nương này xem ra đã hiểu lầm rồi, có gì thì cứ từ từ nói. Muốn biết có phải giả mạo tiểu như nhà cô hay không, cô đi xem tên đăng ký ở khách điếm thì biết liền."Nếu thật sự là giả mạo Thẩm gia, thì khi thuê phòng trọ sao không trực tiếp viết họ Thẩm?Cô gái kia ngẩn ra, cảm thấy cũng đúng, dừng lại một chút nàng ta nói: "Ở trọ các ngươi không giả mạo, nhưng khi ở Tú Thủy phường lại giả mạo Thẩm gia, vu oan cho Thẩm gia chúng ta, làm mất danh dự của chúng ta.""Vậy ngươi muốn như thế nào?" Lan Như nhịn không được, nha đầu kia quá kiêu ngạo, cho dù là Thẩm gia thì sao, tự cho mình là hoàng đế ở đây sao?Cô gái kia chỉ ra bên ngoài, "Quản sự của chúng ta ở bên ngoài, không ngại ra ngoài nói vài câu."Khua môi múa mép có thể giải quyết vấn đề, Tô Mạt lười phải ra mặt, dù sao bọn họ có mục đích khác."Lưu Vân, ngươi cùng Lan Nhược đi nói chuyện rõ ràng với bọn họ." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, ở kinh thành cấm ra ngoài ban đêm, không có chợ đêm để đi dạo, ở Duy Dương thì khác, nghe nói chợ đêm đều mở đến sáng."Phía bắc là trung tâm chính trị, phía nam cách xa kinh thành, có một số quy của không nhất định được thực hiện, vì phát triển kinh tế, mấy nơi này đều làm như thế.Chợ đêm mở ra, tiểu thương thu lợi, dân chúng thuận tiện, quan địa phương có thể gia tăng thu nhập, cớ sao lại không làm?Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, mấy tên gia đinh cao lớn vốn đứng ở đầu cầu thang, cũng không biết vì sao khi Hoàng Phủ Cẩn đi đến gần, bọn họ theo bản năng tránh ra, không ai dám ngăn hắn lại.Sau lưng hai người ung dung rời đi, trong lòng bọn họ kinh ngạc, chỉ là tuấn mỹ hơn người khác một chút, mình cần gì phải sợ hắn.Lan Như và Lưu Hỏa theo hai người đi xuống, Lưu Vân chắp tay với cô gái kia, "Vị cô nương này mời dẫn đường."

Lan Như nhìn thái độ kiêu ngạo ngút trời của nàng ta, không khỏi hừ lạnh nói: "Cái gì mà tiểu thư nhị thiếu gia, tiểu thư chúng ta đâu thấy hiếm lạ gì, là bọn họ tự nhận sau, chúng ta từ đầu đến cuối không hề nhận là người của Thẩm gia."

Cô gái kia nghe Lan Như nói như vậy, nhất thời cảm thấy bị khinh thường, địa vị Thẩm gia chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ, lập tức nổi giận, "Các ngươi còn dám cãi, có bản lĩnh thì đến nha môn nói chuyện."

Tô Mạt không muốn dính đến nha môn, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến nha môn sẽ dẫn tới không ít chuyện.

Nàng thản nhiên nói: "Vị cô nương này xem ra đã hiểu lầm rồi, có gì thì cứ từ từ nói. Muốn biết có phải giả mạo tiểu như nhà cô hay không, cô đi xem tên đăng ký ở khách điếm thì biết liền."

Nếu thật sự là giả mạo Thẩm gia, thì khi thuê phòng trọ sao không trực tiếp viết họ Thẩm?

Cô gái kia ngẩn ra, cảm thấy cũng đúng, dừng lại một chút nàng ta nói: "Ở trọ các ngươi không giả mạo, nhưng khi ở Tú Thủy phường lại giả mạo Thẩm gia, vu oan cho Thẩm gia chúng ta, làm mất danh dự của chúng ta."

"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Lan Như nhịn không được, nha đầu kia quá kiêu ngạo, cho dù là Thẩm gia thì sao, tự cho mình là hoàng đế ở đây sao?

Cô gái kia chỉ ra bên ngoài, "Quản sự của chúng ta ở bên ngoài, không ngại ra ngoài nói vài câu."

Khua môi múa mép có thể giải quyết vấn đề, Tô Mạt lười phải ra mặt, dù sao bọn họ có mục đích khác.

"Lưu Vân, ngươi cùng Lan Nhược đi nói chuyện rõ ràng với bọn họ." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, ở kinh thành cấm ra ngoài ban đêm, không có chợ đêm để đi dạo, ở Duy Dương thì khác, nghe nói chợ đêm đều mở đến sáng."

Phía bắc là trung tâm chính trị, phía nam cách xa kinh thành, có một số quy của không nhất định được thực hiện, vì phát triển kinh tế, mấy nơi này đều làm như thế.

Chợ đêm mở ra, tiểu thương thu lợi, dân chúng thuận tiện, quan địa phương có thể gia tăng thu nhập, cớ sao lại không làm?

Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, mấy tên gia đinh cao lớn vốn đứng ở đầu cầu thang, cũng không biết vì sao khi Hoàng Phủ Cẩn đi đến gần, bọn họ theo bản năng tránh ra, không ai dám ngăn hắn lại.

Sau lưng hai người ung dung rời đi, trong lòng bọn họ kinh ngạc, chỉ là tuấn mỹ hơn người khác một chút, mình cần gì phải sợ hắn.

Lan Như và Lưu Hỏa theo hai người đi xuống, Lưu Vân chắp tay với cô gái kia, "Vị cô nương này mời dẫn đường."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như nhìn thái độ kiêu ngạo ngút trời của nàng ta, không khỏi hừ lạnh nói: "Cái gì mà tiểu thư nhị thiếu gia, tiểu thư chúng ta đâu thấy hiếm lạ gì, là bọn họ tự nhận sau, chúng ta từ đầu đến cuối không hề nhận là người của Thẩm gia."Cô gái kia nghe Lan Như nói như vậy, nhất thời cảm thấy bị khinh thường, địa vị Thẩm gia chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ, lập tức nổi giận, "Các ngươi còn dám cãi, có bản lĩnh thì đến nha môn nói chuyện."Tô Mạt không muốn dính đến nha môn, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến nha môn sẽ dẫn tới không ít chuyện.Nàng thản nhiên nói: "Vị cô nương này xem ra đã hiểu lầm rồi, có gì thì cứ từ từ nói. Muốn biết có phải giả mạo tiểu như nhà cô hay không, cô đi xem tên đăng ký ở khách điếm thì biết liền."Nếu thật sự là giả mạo Thẩm gia, thì khi thuê phòng trọ sao không trực tiếp viết họ Thẩm?Cô gái kia ngẩn ra, cảm thấy cũng đúng, dừng lại một chút nàng ta nói: "Ở trọ các ngươi không giả mạo, nhưng khi ở Tú Thủy phường lại giả mạo Thẩm gia, vu oan cho Thẩm gia chúng ta, làm mất danh dự của chúng ta.""Vậy ngươi muốn như thế nào?" Lan Như nhịn không được, nha đầu kia quá kiêu ngạo, cho dù là Thẩm gia thì sao, tự cho mình là hoàng đế ở đây sao?Cô gái kia chỉ ra bên ngoài, "Quản sự của chúng ta ở bên ngoài, không ngại ra ngoài nói vài câu."Khua môi múa mép có thể giải quyết vấn đề, Tô Mạt lười phải ra mặt, dù sao bọn họ có mục đích khác."Lưu Vân, ngươi cùng Lan Nhược đi nói chuyện rõ ràng với bọn họ." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, ở kinh thành cấm ra ngoài ban đêm, không có chợ đêm để đi dạo, ở Duy Dương thì khác, nghe nói chợ đêm đều mở đến sáng."Phía bắc là trung tâm chính trị, phía nam cách xa kinh thành, có một số quy của không nhất định được thực hiện, vì phát triển kinh tế, mấy nơi này đều làm như thế.Chợ đêm mở ra, tiểu thương thu lợi, dân chúng thuận tiện, quan địa phương có thể gia tăng thu nhập, cớ sao lại không làm?Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, mấy tên gia đinh cao lớn vốn đứng ở đầu cầu thang, cũng không biết vì sao khi Hoàng Phủ Cẩn đi đến gần, bọn họ theo bản năng tránh ra, không ai dám ngăn hắn lại.Sau lưng hai người ung dung rời đi, trong lòng bọn họ kinh ngạc, chỉ là tuấn mỹ hơn người khác một chút, mình cần gì phải sợ hắn.Lan Như và Lưu Hỏa theo hai người đi xuống, Lưu Vân chắp tay với cô gái kia, "Vị cô nương này mời dẫn đường."

Chương 1780