Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1783

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như gật đầu, "Dù lần đầu có thể là nhận sai, nhưng đâu thể lần nào cũng như vậy, lần thứ hai lại tiếp tục nhận sai? Nếu thuộc hạ của vị Doãn công tử kia không xuất hiện, chỉ sợ liên tục có người tới nhận nhầm, khẳng định là cố ý."Lưu Hỏa lại nói: "Có thể là Thẩm gia cố ý? Bọn họ cấu kết cùng với Bạch y nhân, khẳng định muốn thăm dò chúng ta."Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lan Nhược không cho đó là đúng, nói: "Nếu hai người có thể nhìn thấu ý đồ của nhóm người đó như vậy, vậy thì đã không cần tiểu thư và thiếu gia đến đây."Lưu Hỏa cười hắc hắc, nhìn về phía Tô Mạt, "Tiểu thư, người chỉ điểm cho chúng tôi một chút đi."Tô Mạt cười cười, "Ta cũng không biết, dù sao chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, xem địch ra chiêu gì, chúng ta liền tiếp chiêu đấy."Nàng nghi ngờ đám người kia cho là Doãn công tử kia phái tời, nhưng còn chưa thấy Doãn công tử kia, nếu kết luận như vậy thì quá võ đoán, dù sao nơi này rồng cá lẫn lộn, cũng không biết được như thế nào."Đừng đoán mò, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục ra ngoài đi dạo." Tô Mạt đứng dậy, tính toán quay về phòng tiếp tục ngủ.Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu không sẽ không tốt cho làn da.Lan Như vội đuổi theo, "Tiểu thư, để em hầu hạ người." Đến cửa phòng Tô Mạt, nàng mở cửa thay Tô Mạt, "Tiểu thư, chúng ta đi dạo tới khi nào?"Tô Mạt cười với nàng, "Đi dạo tới khi vị Doãn công tử kia hoặc cái gì công tử kia chủ động tới tìm chúng ta mới thôi."Đương nhiên vị công tử gì đó kia không tới, có khả năng là Thẩm tam tiểu thư kia sẽ ra mặt.Kết quả bọn họ đi dạo ba ngày ở Duy Dương, chẳng những Doãn công tử không tới tìm, công tử khác cũng không xuất hiện, ngay cả vị Thẩm tam tiểu thư cực kỳ bốc đồng kia cũng không thấy xuất hiện.Lần trước Kim Kết tới Thẩm gia, tuy không đi vào nhà chính của Thẩm gia, nhưng cũng đã nghe qua danh hào của vị tam tiểu thư kia, nghe nói năm này nàng ta mười sáu tuổi, nhưng vô cùng thông minh, mỹ mạo vô song, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ trong đám tiểu thư khuê các.Chỉ tiếc là tính tình lại không sánh được so với dung mạo và trí tuệ.Một khi không vừa ý, liền đánh chửi hạ nhân để trút giận, cho dù là ra ngoài, cũng không coi ai ra gì.Nếu người nào mắt mù đắc tội với tiểu cô nãi nãi kia, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ rồi.Lẽ ra Thẩm gia đã qua nhiều thế hệ như vậy, lấy buôn bán là chủ yếu, mà mấy năm nay Thẩm lão gia càng bắt đám người trẻ tuổi tu thân dưỡng tính, giúp mọi người làm chuyện tốt, vậy thì không nên có một nha đầu điêu ngoa như vậy.Cho nên Tô Mạt có chút tò mò.

Lan Như gật đầu, "Dù lần đầu có thể là nhận sai, nhưng đâu thể lần nào cũng như vậy, lần thứ hai lại tiếp tục nhận sai? Nếu thuộc hạ của vị Doãn công tử kia không xuất hiện, chỉ sợ liên tục có người tới nhận nhầm, khẳng định là cố ý."

Lưu Hỏa lại nói: "Có thể là Thẩm gia cố ý? Bọn họ cấu kết cùng với Bạch y nhân, khẳng định muốn thăm dò chúng ta."

Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lan Nhược không cho đó là đúng, nói: "Nếu hai người có thể nhìn thấu ý đồ của nhóm người đó như vậy, vậy thì đã không cần tiểu thư và thiếu gia đến đây."

Lưu Hỏa cười hắc hắc, nhìn về phía Tô Mạt, "Tiểu thư, người chỉ điểm cho chúng tôi một chút đi."

Tô Mạt cười cười, "Ta cũng không biết, dù sao chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, xem địch ra chiêu gì, chúng ta liền tiếp chiêu đấy."

Nàng nghi ngờ đám người kia cho là Doãn công tử kia phái tời, nhưng còn chưa thấy Doãn công tử kia, nếu kết luận như vậy thì quá võ đoán, dù sao nơi này rồng cá lẫn lộn, cũng không biết được như thế nào.

"Đừng đoán mò, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục ra ngoài đi dạo." Tô Mạt đứng dậy, tính toán quay về phòng tiếp tục ngủ.

Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu không sẽ không tốt cho làn da.

Lan Như vội đuổi theo, "Tiểu thư, để em hầu hạ người." Đến cửa phòng Tô Mạt, nàng mở cửa thay Tô Mạt, "Tiểu thư, chúng ta đi dạo tới khi nào?"

Tô Mạt cười với nàng, "Đi dạo tới khi vị Doãn công tử kia hoặc cái gì công tử kia chủ động tới tìm chúng ta mới thôi."

Đương nhiên vị công tử gì đó kia không tới, có khả năng là Thẩm tam tiểu thư kia sẽ ra mặt.

Kết quả bọn họ đi dạo ba ngày ở Duy Dương, chẳng những Doãn công tử không tới tìm, công tử khác cũng không xuất hiện, ngay cả vị Thẩm tam tiểu thư cực kỳ bốc đồng kia cũng không thấy xuất hiện.

Lần trước Kim Kết tới Thẩm gia, tuy không đi vào nhà chính của Thẩm gia, nhưng cũng đã nghe qua danh hào của vị tam tiểu thư kia, nghe nói năm này nàng ta mười sáu tuổi, nhưng vô cùng thông minh, mỹ mạo vô song, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ trong đám tiểu thư khuê các.

Chỉ tiếc là tính tình lại không sánh được so với dung mạo và trí tuệ.

Một khi không vừa ý, liền đánh chửi hạ nhân để trút giận, cho dù là ra ngoài, cũng không coi ai ra gì.

Nếu người nào mắt mù đắc tội với tiểu cô nãi nãi kia, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ rồi.

Lẽ ra Thẩm gia đã qua nhiều thế hệ như vậy, lấy buôn bán là chủ yếu, mà mấy năm nay Thẩm lão gia càng bắt đám người trẻ tuổi tu thân dưỡng tính, giúp mọi người làm chuyện tốt, vậy thì không nên có một nha đầu điêu ngoa như vậy.

Cho nên Tô Mạt có chút tò mò.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lan Như gật đầu, "Dù lần đầu có thể là nhận sai, nhưng đâu thể lần nào cũng như vậy, lần thứ hai lại tiếp tục nhận sai? Nếu thuộc hạ của vị Doãn công tử kia không xuất hiện, chỉ sợ liên tục có người tới nhận nhầm, khẳng định là cố ý."Lưu Hỏa lại nói: "Có thể là Thẩm gia cố ý? Bọn họ cấu kết cùng với Bạch y nhân, khẳng định muốn thăm dò chúng ta."Nhìn hai người kẻ xướng người họa, Lan Nhược không cho đó là đúng, nói: "Nếu hai người có thể nhìn thấu ý đồ của nhóm người đó như vậy, vậy thì đã không cần tiểu thư và thiếu gia đến đây."Lưu Hỏa cười hắc hắc, nhìn về phía Tô Mạt, "Tiểu thư, người chỉ điểm cho chúng tôi một chút đi."Tô Mạt cười cười, "Ta cũng không biết, dù sao chúng ta cứ tùy cơ ứng biến, xem địch ra chiêu gì, chúng ta liền tiếp chiêu đấy."Nàng nghi ngờ đám người kia cho là Doãn công tử kia phái tời, nhưng còn chưa thấy Doãn công tử kia, nếu kết luận như vậy thì quá võ đoán, dù sao nơi này rồng cá lẫn lộn, cũng không biết được như thế nào."Đừng đoán mò, muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục ra ngoài đi dạo." Tô Mạt đứng dậy, tính toán quay về phòng tiếp tục ngủ.Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon, nếu không sẽ không tốt cho làn da.Lan Như vội đuổi theo, "Tiểu thư, để em hầu hạ người." Đến cửa phòng Tô Mạt, nàng mở cửa thay Tô Mạt, "Tiểu thư, chúng ta đi dạo tới khi nào?"Tô Mạt cười với nàng, "Đi dạo tới khi vị Doãn công tử kia hoặc cái gì công tử kia chủ động tới tìm chúng ta mới thôi."Đương nhiên vị công tử gì đó kia không tới, có khả năng là Thẩm tam tiểu thư kia sẽ ra mặt.Kết quả bọn họ đi dạo ba ngày ở Duy Dương, chẳng những Doãn công tử không tới tìm, công tử khác cũng không xuất hiện, ngay cả vị Thẩm tam tiểu thư cực kỳ bốc đồng kia cũng không thấy xuất hiện.Lần trước Kim Kết tới Thẩm gia, tuy không đi vào nhà chính của Thẩm gia, nhưng cũng đã nghe qua danh hào của vị tam tiểu thư kia, nghe nói năm này nàng ta mười sáu tuổi, nhưng vô cùng thông minh, mỹ mạo vô song, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ trong đám tiểu thư khuê các.Chỉ tiếc là tính tình lại không sánh được so với dung mạo và trí tuệ.Một khi không vừa ý, liền đánh chửi hạ nhân để trút giận, cho dù là ra ngoài, cũng không coi ai ra gì.Nếu người nào mắt mù đắc tội với tiểu cô nãi nãi kia, chỉ sợ phải nếm mùi đau khổ rồi.Lẽ ra Thẩm gia đã qua nhiều thế hệ như vậy, lấy buôn bán là chủ yếu, mà mấy năm nay Thẩm lão gia càng bắt đám người trẻ tuổi tu thân dưỡng tính, giúp mọi người làm chuyện tốt, vậy thì không nên có một nha đầu điêu ngoa như vậy.Cho nên Tô Mạt có chút tò mò.

Chương 1783