Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1785
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày thường những tiểu thư khêu các đều trốn trong phòng, người thường rất khó gặp.Hơn nữa đêm thất tịch ở Duy Dương còn có phong tục, một đêm hôm đó không phân biệt giá cả, không câu nệ quy củ, nam nữ thanh niên đều được tự do ra ngoài du ngoạn.Tất nhiên sẽ không ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, hơn nữa có tri phủ phu nhân và tiểu thư đứng ra chủ trì, người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.Dù sao những nữ tử quanh năm bị trói buộc ở hậu viện, khó có dịp nào như vậy, cuối cùng có ngày được tự do ra ngoài hít thở.Quan trọng hơn là, đây là ngày có thể thoải mái ăn mặc, thể hiện tài năng của mình, hơn nữa không bị gán cho tội danh không tuẩn thủ quy củ, ngược lại sẽ tạo được ấn tượng rất lớn ở trong giới quan lại và dân gian, cũng như trong lòng những thanh niên tuấn tú.Nghe nói từ khi sau khi vị Thẩm tam tiểu thư kia mười hai tuổi, danh hiệu đệ nhất tiểu thư danh môn Duy Dương đã bị nàng ta chiếm mất.Tuy nàng ta không phải là người Duy Dương, nhưng Thẩm gia ở Duy Dương có rất nhiều ruộng đất, quan hệ lại rất vững vàng, tất nhiên không có vấn đề gì cả.Không chỉ như vậy, mấy tòa thành từ đây xuống phía nam đều noi theo đêm hội thất tịch ở đây, nàng ta cũng chiếm vị trí đệ nhất trên danh nghĩa.Dù không lộ mặt, nhưng cũng không tốt bụng nhường cho người khác vị trí đệ nhất.Tất cả mọi người đều cho rằng khẳng định là Thẩm gia nhiều tiền nhiều quyền, người khác không thể không nể mặt nàng ta.Nhưng theo lưu truyền bát quái, nghe nói là Thẩm tam tiểu thư ngồi thuyền nhanh chóng đi tham gia đêm hội của hai tòa thành khác, hôm sau lại đi thỉnh giáo vị tiểu thư đạt quán quân của thành khác nữa, sau đó tỷ thí một phen, khiến cho vị tiểu thư kia phải xấu hổ tự nhường lại vị trí.Có tiền lệ như vậy, những người khác cũng không muốn tự rước nhục vào người, đêm hội trược tiếp nhường lại cho tam tiểu thư.Lan Nhược mang tin tức về, Thẩm tam tiểu thư đã đến Duy Dương, chỉ là không lộ diện, nhưng lại phát ra thông tin nàng ta không muốn tham gia du hội gì đấy, cảm thấy không có hứng thú, lại nói là không hiếm la gì vị trí quán quân.Bởi vì nàng ta vốn là đứa con được đất trời ưu ái, từ dung mạo đến trí tuệ, căn bản không cần người khác dành tặng những danh hiệu kia cho nàng ta.Nghe được tin này, Tô Mạt vừa uống một ngụm trà liền không để ý hình tượng mà phun hết ra.
Ngày thường những tiểu thư khêu các đều trốn trong phòng, người thường rất khó gặp.
Hơn nữa đêm thất tịch ở Duy Dương còn có phong tục, một đêm hôm đó không phân biệt giá cả, không câu nệ quy củ, nam nữ thanh niên đều được tự do ra ngoài du ngoạn.
Tất nhiên sẽ không ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, hơn nữa có tri phủ phu nhân và tiểu thư đứng ra chủ trì, người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Dù sao những nữ tử quanh năm bị trói buộc ở hậu viện, khó có dịp nào như vậy, cuối cùng có ngày được tự do ra ngoài hít thở.
Quan trọng hơn là, đây là ngày có thể thoải mái ăn mặc, thể hiện tài năng của mình, hơn nữa không bị gán cho tội danh không tuẩn thủ quy củ, ngược lại sẽ tạo được ấn tượng rất lớn ở trong giới quan lại và dân gian, cũng như trong lòng những thanh niên tuấn tú.
Nghe nói từ khi sau khi vị Thẩm tam tiểu thư kia mười hai tuổi, danh hiệu đệ nhất tiểu thư danh môn Duy Dương đã bị nàng ta chiếm mất.
Tuy nàng ta không phải là người Duy Dương, nhưng Thẩm gia ở Duy Dương có rất nhiều ruộng đất, quan hệ lại rất vững vàng, tất nhiên không có vấn đề gì cả.
Không chỉ như vậy, mấy tòa thành từ đây xuống phía nam đều noi theo đêm hội thất tịch ở đây, nàng ta cũng chiếm vị trí đệ nhất trên danh nghĩa.
Dù không lộ mặt, nhưng cũng không tốt bụng nhường cho người khác vị trí đệ nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng khẳng định là Thẩm gia nhiều tiền nhiều quyền, người khác không thể không nể mặt nàng ta.
Nhưng theo lưu truyền bát quái, nghe nói là Thẩm tam tiểu thư ngồi thuyền nhanh chóng đi tham gia đêm hội của hai tòa thành khác, hôm sau lại đi thỉnh giáo vị tiểu thư đạt quán quân của thành khác nữa, sau đó tỷ thí một phen, khiến cho vị tiểu thư kia phải xấu hổ tự nhường lại vị trí.
Có tiền lệ như vậy, những người khác cũng không muốn tự rước nhục vào người, đêm hội trược tiếp nhường lại cho tam tiểu thư.
Lan Nhược mang tin tức về, Thẩm tam tiểu thư đã đến Duy Dương, chỉ là không lộ diện, nhưng lại phát ra thông tin nàng ta không muốn tham gia du hội gì đấy, cảm thấy không có hứng thú, lại nói là không hiếm la gì vị trí quán quân.
Bởi vì nàng ta vốn là đứa con được đất trời ưu ái, từ dung mạo đến trí tuệ, căn bản không cần người khác dành tặng những danh hiệu kia cho nàng ta.
Nghe được tin này, Tô Mạt vừa uống một ngụm trà liền không để ý hình tượng mà phun hết ra.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày thường những tiểu thư khêu các đều trốn trong phòng, người thường rất khó gặp.Hơn nữa đêm thất tịch ở Duy Dương còn có phong tục, một đêm hôm đó không phân biệt giá cả, không câu nệ quy củ, nam nữ thanh niên đều được tự do ra ngoài du ngoạn.Tất nhiên sẽ không ít chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, hơn nữa có tri phủ phu nhân và tiểu thư đứng ra chủ trì, người khác tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.Dù sao những nữ tử quanh năm bị trói buộc ở hậu viện, khó có dịp nào như vậy, cuối cùng có ngày được tự do ra ngoài hít thở.Quan trọng hơn là, đây là ngày có thể thoải mái ăn mặc, thể hiện tài năng của mình, hơn nữa không bị gán cho tội danh không tuẩn thủ quy củ, ngược lại sẽ tạo được ấn tượng rất lớn ở trong giới quan lại và dân gian, cũng như trong lòng những thanh niên tuấn tú.Nghe nói từ khi sau khi vị Thẩm tam tiểu thư kia mười hai tuổi, danh hiệu đệ nhất tiểu thư danh môn Duy Dương đã bị nàng ta chiếm mất.Tuy nàng ta không phải là người Duy Dương, nhưng Thẩm gia ở Duy Dương có rất nhiều ruộng đất, quan hệ lại rất vững vàng, tất nhiên không có vấn đề gì cả.Không chỉ như vậy, mấy tòa thành từ đây xuống phía nam đều noi theo đêm hội thất tịch ở đây, nàng ta cũng chiếm vị trí đệ nhất trên danh nghĩa.Dù không lộ mặt, nhưng cũng không tốt bụng nhường cho người khác vị trí đệ nhất.Tất cả mọi người đều cho rằng khẳng định là Thẩm gia nhiều tiền nhiều quyền, người khác không thể không nể mặt nàng ta.Nhưng theo lưu truyền bát quái, nghe nói là Thẩm tam tiểu thư ngồi thuyền nhanh chóng đi tham gia đêm hội của hai tòa thành khác, hôm sau lại đi thỉnh giáo vị tiểu thư đạt quán quân của thành khác nữa, sau đó tỷ thí một phen, khiến cho vị tiểu thư kia phải xấu hổ tự nhường lại vị trí.Có tiền lệ như vậy, những người khác cũng không muốn tự rước nhục vào người, đêm hội trược tiếp nhường lại cho tam tiểu thư.Lan Nhược mang tin tức về, Thẩm tam tiểu thư đã đến Duy Dương, chỉ là không lộ diện, nhưng lại phát ra thông tin nàng ta không muốn tham gia du hội gì đấy, cảm thấy không có hứng thú, lại nói là không hiếm la gì vị trí quán quân.Bởi vì nàng ta vốn là đứa con được đất trời ưu ái, từ dung mạo đến trí tuệ, căn bản không cần người khác dành tặng những danh hiệu kia cho nàng ta.Nghe được tin này, Tô Mạt vừa uống một ngụm trà liền không để ý hình tượng mà phun hết ra.