Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1787
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những vị tiểu thư khuê ác này mỗi năm chỉ có một lần được ra ngoài, nhưng trong cảm nhận của các thiếu nữ bình thường thì địa vị của những tiểu thư đó rất ca, giống như mang theo hào quang của thần tiên vậy.Những thiếu nữ bình thường vẫy khăn tay, gọi tên các nàng, ca ngợi vẻ đẹp của các nàng ấy."Thẩm tam tiểu thư không tới." Sau khi hàng kiệu đi qua, nhều người thất vọng nói.Không chỉ có nam thanh niên thất vọng mà cả những thiếu nữ cũng thất vọng.Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi dạo, cũng không để ý đến vũ hội của đám người danh viện kia đã bắt đầuMặc kệ là từ góc nào đều có thể thấy được thuyền hoa trên hồ Ngọc, tiếng nhạc du dương, mùi hương bắt khắp bốn phía.Biết phu nhân tri phủ dẫn theo các tiểu thư nghỉ ngơi ở hoa viên, từ núi giả, hành lang, cây cảnh bên ngoài đều được treo đèn lồng, các loại túi thơm, mùi hoa bay khắp nơi.Nhóm thiếu nữ bình thường đều bị ngăn cách bởi bãi cỏ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đám nam thanh niên cũng bị ngăn cách, mà những tài tử tuấn tú được mời lại có thể tự do đi lại, chỉ là nam nữ tách riêng mà thôi.Ở giữa được ngăn cách bằng một khoảng nhỏ bằng hoa và cây cảnh, dưới ánh đèn, mỹ nhân như ẩn như hiện, càng khiến người ta thêm mơ màng.Mà tài tử ngắm giai nhân, đồng thời giai nhân cũng lựa chọn tài tử.Tô Mạt lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi tới đi lui, nhìn thấy không ít cảnh tượng, cảm thán lễ hội này mở ra thật tốt, vừa an toàn mà chất lượng cũng tốt, không thấy cảnh mượn cơ hội yêu đương vụng trộm.Đi tới vườn Hà Phong liền thấy vô số đèn lồng, nhà thủy tạ cách đó không xa được treo lụa mềm bay phất phới, từng mùi hương theo gió thổi tới.Đường vào nhà thủy tạ có người canh giữ, không cho người ngoài tùy tiện ra vào.Từ trên bờ, Tô Mạt có thể nhìn thấy bóng người đi lại, bên trong nhà thủy tạ mở cửa sổ, tuy có lụa mỏng che bớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài người."Cẩn ca ca, huynh xem người trong đình kia có thể là Thẩm tam tiểu thư hay không?"Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, nấp sau một bụi hồng.Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận để ý nàng, tránh để nàng không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó vận nội công nhìn qua bên kia, tuy không thể thấy rõ ràng, nhưng hắn cảm giác được, người bên trong đình nhất định không bình thường.Chỉ thấy những người lộ mặt ra đều mặc trang phục nha hoàn, một đám đều đeo vàng đội bạc, trên người đều là váy sa mỏng chất liệu vải đều là loại các tiểu thư bình thường hay mặc, trang sức trên đầu đều là vàng thật bạc trắng, giá trị xa xỉ.
Những vị tiểu thư khuê ác này mỗi năm chỉ có một lần được ra ngoài, nhưng trong cảm nhận của các thiếu nữ bình thường thì địa vị của những tiểu thư đó rất ca, giống như mang theo hào quang của thần tiên vậy.
Những thiếu nữ bình thường vẫy khăn tay, gọi tên các nàng, ca ngợi vẻ đẹp của các nàng ấy.
"Thẩm tam tiểu thư không tới." Sau khi hàng kiệu đi qua, nhều người thất vọng nói.
Không chỉ có nam thanh niên thất vọng mà cả những thiếu nữ cũng thất vọng.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi dạo, cũng không để ý đến vũ hội của đám người danh viện kia đã bắt đầu
Mặc kệ là từ góc nào đều có thể thấy được thuyền hoa trên hồ Ngọc, tiếng nhạc du dương, mùi hương bắt khắp bốn phía.
Biết phu nhân tri phủ dẫn theo các tiểu thư nghỉ ngơi ở hoa viên, từ núi giả, hành lang, cây cảnh bên ngoài đều được treo đèn lồng, các loại túi thơm, mùi hoa bay khắp nơi.
Nhóm thiếu nữ bình thường đều bị ngăn cách bởi bãi cỏ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đám nam thanh niên cũng bị ngăn cách, mà những tài tử tuấn tú được mời lại có thể tự do đi lại, chỉ là nam nữ tách riêng mà thôi.
Ở giữa được ngăn cách bằng một khoảng nhỏ bằng hoa và cây cảnh, dưới ánh đèn, mỹ nhân như ẩn như hiện, càng khiến người ta thêm mơ màng.
Mà tài tử ngắm giai nhân, đồng thời giai nhân cũng lựa chọn tài tử.
Tô Mạt lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi tới đi lui, nhìn thấy không ít cảnh tượng, cảm thán lễ hội này mở ra thật tốt, vừa an toàn mà chất lượng cũng tốt, không thấy cảnh mượn cơ hội yêu đương vụng trộm.
Đi tới vườn Hà Phong liền thấy vô số đèn lồng, nhà thủy tạ cách đó không xa được treo lụa mềm bay phất phới, từng mùi hương theo gió thổi tới.
Đường vào nhà thủy tạ có người canh giữ, không cho người ngoài tùy tiện ra vào.
Từ trên bờ, Tô Mạt có thể nhìn thấy bóng người đi lại, bên trong nhà thủy tạ mở cửa sổ, tuy có lụa mỏng che bớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài người.
"Cẩn ca ca, huynh xem người trong đình kia có thể là Thẩm tam tiểu thư hay không?"
Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, nấp sau một bụi hồng.
Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận để ý nàng, tránh để nàng không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó vận nội công nhìn qua bên kia, tuy không thể thấy rõ ràng, nhưng hắn cảm giác được, người bên trong đình nhất định không bình thường.
Chỉ thấy những người lộ mặt ra đều mặc trang phục nha hoàn, một đám đều đeo vàng đội bạc, trên người đều là váy sa mỏng chất liệu vải đều là loại các tiểu thư bình thường hay mặc, trang sức trên đầu đều là vàng thật bạc trắng, giá trị xa xỉ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Những vị tiểu thư khuê ác này mỗi năm chỉ có một lần được ra ngoài, nhưng trong cảm nhận của các thiếu nữ bình thường thì địa vị của những tiểu thư đó rất ca, giống như mang theo hào quang của thần tiên vậy.Những thiếu nữ bình thường vẫy khăn tay, gọi tên các nàng, ca ngợi vẻ đẹp của các nàng ấy."Thẩm tam tiểu thư không tới." Sau khi hàng kiệu đi qua, nhều người thất vọng nói.Không chỉ có nam thanh niên thất vọng mà cả những thiếu nữ cũng thất vọng.Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi dạo, cũng không để ý đến vũ hội của đám người danh viện kia đã bắt đầuMặc kệ là từ góc nào đều có thể thấy được thuyền hoa trên hồ Ngọc, tiếng nhạc du dương, mùi hương bắt khắp bốn phía.Biết phu nhân tri phủ dẫn theo các tiểu thư nghỉ ngơi ở hoa viên, từ núi giả, hành lang, cây cảnh bên ngoài đều được treo đèn lồng, các loại túi thơm, mùi hoa bay khắp nơi.Nhóm thiếu nữ bình thường đều bị ngăn cách bởi bãi cỏ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đám nam thanh niên cũng bị ngăn cách, mà những tài tử tuấn tú được mời lại có thể tự do đi lại, chỉ là nam nữ tách riêng mà thôi.Ở giữa được ngăn cách bằng một khoảng nhỏ bằng hoa và cây cảnh, dưới ánh đèn, mỹ nhân như ẩn như hiện, càng khiến người ta thêm mơ màng.Mà tài tử ngắm giai nhân, đồng thời giai nhân cũng lựa chọn tài tử.Tô Mạt lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi tới đi lui, nhìn thấy không ít cảnh tượng, cảm thán lễ hội này mở ra thật tốt, vừa an toàn mà chất lượng cũng tốt, không thấy cảnh mượn cơ hội yêu đương vụng trộm.Đi tới vườn Hà Phong liền thấy vô số đèn lồng, nhà thủy tạ cách đó không xa được treo lụa mềm bay phất phới, từng mùi hương theo gió thổi tới.Đường vào nhà thủy tạ có người canh giữ, không cho người ngoài tùy tiện ra vào.Từ trên bờ, Tô Mạt có thể nhìn thấy bóng người đi lại, bên trong nhà thủy tạ mở cửa sổ, tuy có lụa mỏng che bớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài người."Cẩn ca ca, huynh xem người trong đình kia có thể là Thẩm tam tiểu thư hay không?"Nàng kéo tay Hoàng Phủ Cẩn dễ dàng tránh được tầm mắt của thủ vệ, nấp sau một bụi hồng.Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận để ý nàng, tránh để nàng không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó vận nội công nhìn qua bên kia, tuy không thể thấy rõ ràng, nhưng hắn cảm giác được, người bên trong đình nhất định không bình thường.Chỉ thấy những người lộ mặt ra đều mặc trang phục nha hoàn, một đám đều đeo vàng đội bạc, trên người đều là váy sa mỏng chất liệu vải đều là loại các tiểu thư bình thường hay mặc, trang sức trên đầu đều là vàng thật bạc trắng, giá trị xa xỉ.