Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1796
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có người lại nói: "Khẳng định là Thẩm tam tiểu thư, nàng đã lâu không xuất hiện, nhất định là muốn tạo bất ngờ cho chúng ta, vội tới chỉ dẫn cho chúng ta, tránh để vũ hội ngày càng chán ngắt."Lập tức có người phụ họa, cũng có người phản đối, "Với tính tình của Thẩm tam tiểu thư, điệu múa kinh diễm như vậy sao không tiếp nhận sự tán thưởng của mọi người?""Ai dám làm càn như vậy, dám có ý kiến về Thẩm tiểu thư.""Chắc chắn là ghen tỵ, không có người xinh đẹp bằng, khiêu vũ cũng không đẹp bằng người ta...""Đúng vậy, ghen tỵ với người ta thì nói ra, không cần nói xấu sau lưng như vậy."Tô Mạt nghe mọi người nói vậy mà cảm thấy hoang mang.Dù sao tri phủ phu nhân cũng là người có kiến thức rộng lớn, gặp chuyện như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, bà lập tức cho người đi lấy danh sách, lần lượt xem qua, các tiểu thư danh viện ở Duy Dương đều không có năng lực như vậy.Cho dù là người không tới cũng không có khả năng đó.Cho dù là do chuyện xấu mà giấu trong nhà cũng không có khả năng.Tri phủ phu nhân rất tự tin về điểm này.Ngoài ra những nữ tử bình thường, càng không thể làm được như vậy.Bởi vì muốn thiết kế được một sân khấu như vậy, cần tài lực rất lớn.Huống hồ, bà còn nghe ra được, mơ hồ có tiếng đàn từ dưới nước vang lên, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.Tuy bà không nhìn ra được lai lịch của đám người này, nhưng tuyệt đối không phải người mà bà biết, thậm chí bà đoán, chắc hẳn không phải là người của thế gia Giang Nam.Lại càng không phải là Thẩm gia tiểu thư.Có người nói như vậy, tuy rằng không chỉ ra là nói ai, nhưng tuyệt đối là một châm thấy máu, lấy Thẩm tiểu thư ra để nói, không coi ai ra gì, không bỏ qua cơ hội này để làm náo loạn lên.Nàng ta thậm chí chắc chắn, sở dĩ hai năm qua Thẩm tam tiểu thư không lộ mặt là vì chuẩn bị cho vũ khúc vừa rồi.Dù sao không phải là học vũ đạo từ nhỏ, dù lần đầu tiên xuất hiện khiến cho toàn hội trường kinh ngạc, nếu không có gì khác biệt, thì lần thứ hai cũng không còn đặc sắc nữa.Tri phủ phu nhân lập tức sai binh lính đi điều tra xung quanh, xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ở ngay dưới mí mắt bà gây ra động tĩnh lớn như vậy.Nếu là người bình thường muốn đi xuống nước, khẳng định sẽ kinh động tới quan binh, không thể ngay cả chút động tĩnh cũng không có.Không lâu sau, một quan binh đi tới trước mặt tri phủ phu nhân nói: "Bẩm phu nhân, khi chúng tiểu nhân đi tuần tra, ngược lại thấy có hai người lạ mặt."Hai mắt tri phủ phu nhân sáng lên, vội hỏi xem người như thế nào, ở đâu?Tên quan binh kia miêu tả lại tướng mạo của hai người, tri phủ phu nhân lập tức lắc đầu, tuy rằng hai người này xem ra có lai lịch không nhỏ, nhưng lúc đó bọn họ đang nhàn nhã dạo chơi, đâu có thời gian chuẩn bị cho vũ đạo tuyệt mỹ như vậy?
Có người lại nói: "Khẳng định là Thẩm tam tiểu thư, nàng đã lâu không xuất hiện, nhất định là muốn tạo bất ngờ cho chúng ta, vội tới chỉ dẫn cho chúng ta, tránh để vũ hội ngày càng chán ngắt."
Lập tức có người phụ họa, cũng có người phản đối, "Với tính tình của Thẩm tam tiểu thư, điệu múa kinh diễm như vậy sao không tiếp nhận sự tán thưởng của mọi người?"
"Ai dám làm càn như vậy, dám có ý kiến về Thẩm tiểu thư."
"Chắc chắn là ghen tỵ, không có người xinh đẹp bằng, khiêu vũ cũng không đẹp bằng người ta..."
"Đúng vậy, ghen tỵ với người ta thì nói ra, không cần nói xấu sau lưng như vậy."
Tô Mạt nghe mọi người nói vậy mà cảm thấy hoang mang.
Dù sao tri phủ phu nhân cũng là người có kiến thức rộng lớn, gặp chuyện như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, bà lập tức cho người đi lấy danh sách, lần lượt xem qua, các tiểu thư danh viện ở Duy Dương đều không có năng lực như vậy.
Cho dù là người không tới cũng không có khả năng đó.
Cho dù là do chuyện xấu mà giấu trong nhà cũng không có khả năng.
Tri phủ phu nhân rất tự tin về điểm này.
Ngoài ra những nữ tử bình thường, càng không thể làm được như vậy.
Bởi vì muốn thiết kế được một sân khấu như vậy, cần tài lực rất lớn.
Huống hồ, bà còn nghe ra được, mơ hồ có tiếng đàn từ dưới nước vang lên, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Tuy bà không nhìn ra được lai lịch của đám người này, nhưng tuyệt đối không phải người mà bà biết, thậm chí bà đoán, chắc hẳn không phải là người của thế gia Giang Nam.
Lại càng không phải là Thẩm gia tiểu thư.
Có người nói như vậy, tuy rằng không chỉ ra là nói ai, nhưng tuyệt đối là một châm thấy máu, lấy Thẩm tiểu thư ra để nói, không coi ai ra gì, không bỏ qua cơ hội này để làm náo loạn lên.
Nàng ta thậm chí chắc chắn, sở dĩ hai năm qua Thẩm tam tiểu thư không lộ mặt là vì chuẩn bị cho vũ khúc vừa rồi.
Dù sao không phải là học vũ đạo từ nhỏ, dù lần đầu tiên xuất hiện khiến cho toàn hội trường kinh ngạc, nếu không có gì khác biệt, thì lần thứ hai cũng không còn đặc sắc nữa.
Tri phủ phu nhân lập tức sai binh lính đi điều tra xung quanh, xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ở ngay dưới mí mắt bà gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu là người bình thường muốn đi xuống nước, khẳng định sẽ kinh động tới quan binh, không thể ngay cả chút động tĩnh cũng không có.
Không lâu sau, một quan binh đi tới trước mặt tri phủ phu nhân nói: "Bẩm phu nhân, khi chúng tiểu nhân đi tuần tra, ngược lại thấy có hai người lạ mặt."
Hai mắt tri phủ phu nhân sáng lên, vội hỏi xem người như thế nào, ở đâu?
Tên quan binh kia miêu tả lại tướng mạo của hai người, tri phủ phu nhân lập tức lắc đầu, tuy rằng hai người này xem ra có lai lịch không nhỏ, nhưng lúc đó bọn họ đang nhàn nhã dạo chơi, đâu có thời gian chuẩn bị cho vũ đạo tuyệt mỹ như vậy?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có người lại nói: "Khẳng định là Thẩm tam tiểu thư, nàng đã lâu không xuất hiện, nhất định là muốn tạo bất ngờ cho chúng ta, vội tới chỉ dẫn cho chúng ta, tránh để vũ hội ngày càng chán ngắt."Lập tức có người phụ họa, cũng có người phản đối, "Với tính tình của Thẩm tam tiểu thư, điệu múa kinh diễm như vậy sao không tiếp nhận sự tán thưởng của mọi người?""Ai dám làm càn như vậy, dám có ý kiến về Thẩm tiểu thư.""Chắc chắn là ghen tỵ, không có người xinh đẹp bằng, khiêu vũ cũng không đẹp bằng người ta...""Đúng vậy, ghen tỵ với người ta thì nói ra, không cần nói xấu sau lưng như vậy."Tô Mạt nghe mọi người nói vậy mà cảm thấy hoang mang.Dù sao tri phủ phu nhân cũng là người có kiến thức rộng lớn, gặp chuyện như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, bà lập tức cho người đi lấy danh sách, lần lượt xem qua, các tiểu thư danh viện ở Duy Dương đều không có năng lực như vậy.Cho dù là người không tới cũng không có khả năng đó.Cho dù là do chuyện xấu mà giấu trong nhà cũng không có khả năng.Tri phủ phu nhân rất tự tin về điểm này.Ngoài ra những nữ tử bình thường, càng không thể làm được như vậy.Bởi vì muốn thiết kế được một sân khấu như vậy, cần tài lực rất lớn.Huống hồ, bà còn nghe ra được, mơ hồ có tiếng đàn từ dưới nước vang lên, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.Tuy bà không nhìn ra được lai lịch của đám người này, nhưng tuyệt đối không phải người mà bà biết, thậm chí bà đoán, chắc hẳn không phải là người của thế gia Giang Nam.Lại càng không phải là Thẩm gia tiểu thư.Có người nói như vậy, tuy rằng không chỉ ra là nói ai, nhưng tuyệt đối là một châm thấy máu, lấy Thẩm tiểu thư ra để nói, không coi ai ra gì, không bỏ qua cơ hội này để làm náo loạn lên.Nàng ta thậm chí chắc chắn, sở dĩ hai năm qua Thẩm tam tiểu thư không lộ mặt là vì chuẩn bị cho vũ khúc vừa rồi.Dù sao không phải là học vũ đạo từ nhỏ, dù lần đầu tiên xuất hiện khiến cho toàn hội trường kinh ngạc, nếu không có gì khác biệt, thì lần thứ hai cũng không còn đặc sắc nữa.Tri phủ phu nhân lập tức sai binh lính đi điều tra xung quanh, xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ở ngay dưới mí mắt bà gây ra động tĩnh lớn như vậy.Nếu là người bình thường muốn đi xuống nước, khẳng định sẽ kinh động tới quan binh, không thể ngay cả chút động tĩnh cũng không có.Không lâu sau, một quan binh đi tới trước mặt tri phủ phu nhân nói: "Bẩm phu nhân, khi chúng tiểu nhân đi tuần tra, ngược lại thấy có hai người lạ mặt."Hai mắt tri phủ phu nhân sáng lên, vội hỏi xem người như thế nào, ở đâu?Tên quan binh kia miêu tả lại tướng mạo của hai người, tri phủ phu nhân lập tức lắc đầu, tuy rằng hai người này xem ra có lai lịch không nhỏ, nhưng lúc đó bọn họ đang nhàn nhã dạo chơi, đâu có thời gian chuẩn bị cho vũ đạo tuyệt mỹ như vậy?