Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1808
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nam tử tuấn tú đứng sóng vai bên cạnh nàng, khí chất lạnh lùng, gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe nàng hỏi liền nói: "Chúng ta gần như đã vận dùng tất cả thế lực có thể điều động, vậy mà vẫn không tra ra được lai lịch của bọn họ. Rất kỳ lạ.""Phế vật!" Thiếu nữ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nam tử, "Sao ngươi không nghĩ cách dùng tới thế lực trong nhà? Cha ta, đại ca, nhị ca, tùy tiện một chút là có thể dùng tới, nhiều năm như vậy, tới giờ ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào."Biểu tình trên mặt nam tử càng thêm cứng ngắc, giống như khắc ra từ đá, không nói được một câu nào."Thôi, phế vật, dựa vào các ngươi thì heo đực cũng có thể sinh con rồi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Không cần ngươi làm, ta đi tìm Ngụy An Lương."Nói xong nàng ném kính viễn vọng được khảm không ít bảo thạch quý hiếm xuống đất, lại đạp thêm hai cái, giống như đang trút giận, "Phế vật!"Sau đó xoay người đi xuống lầu, tùy tùng của nàng cũng đi theo.Hai mắt nam tử kia ảm đạm, hai tay nắm chặt, hai vai hơi run run.Cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh gì."Lý Thanh ca, huynh đừng khổ sở, tiểu thư chỉ tức giận thôi." Phỉ Thúy thở dài, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.Nữ tử tuyệt sắc kia chính là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh.Nam tử kia là con nuôi của phụ thân nàng, cũng coi như là đồ đệ, nhưng trên thực tế thì coi như là người hầu của nàng, từ nhỏ đã bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, lại không hề được nàng coi trọng chút nào.Lý Thanh cứng ngắc đứng ở đỉnh tháp, nhìn Thẩm Tinh Tinh cưỡi ngựa chạy đi, phương hướng là biệt viện của Ngụy An Lương bang chủ Tào bang ở Duy Dương, hắn nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch.Bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm xuống, xoay người nhảy xuống, vài thủ hạ kinh hô, đã thấy hắn tìm vài điểm tựa, cứ như vậy nhảy xuống.Mấy người liền thở nhẹ ra, tiểu thư nổi giận, khiến cho tâm tình của thiếu gia không tốt, không ai dám thở mạnh một tiếng.Nếu không sẽ trở thành một cái bia sống.Mấy người thấy hắn rời đi liền buông lỏng nói: "Đi tới cổ vũ cho Phi Vân cô nương đi.""Hay là đi đánh bài đi, mệt mỏi quá, cần được thả lỏng một phen.""Vẫn là nên đi tìm người thân mật một chút đi, thả lỏng gân cốt, khà khà."
Nam tử tuấn tú đứng sóng vai bên cạnh nàng, khí chất lạnh lùng, gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe nàng hỏi liền nói: "Chúng ta gần như đã vận dùng tất cả thế lực có thể điều động, vậy mà vẫn không tra ra được lai lịch của bọn họ. Rất kỳ lạ."
"Phế vật!" Thiếu nữ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nam tử, "Sao ngươi không nghĩ cách dùng tới thế lực trong nhà? Cha ta, đại ca, nhị ca, tùy tiện một chút là có thể dùng tới, nhiều năm như vậy, tới giờ ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào."
Biểu tình trên mặt nam tử càng thêm cứng ngắc, giống như khắc ra từ đá, không nói được một câu nào.
"Thôi, phế vật, dựa vào các ngươi thì heo đực cũng có thể sinh con rồi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Không cần ngươi làm, ta đi tìm Ngụy An Lương."
Nói xong nàng ném kính viễn vọng được khảm không ít bảo thạch quý hiếm xuống đất, lại đạp thêm hai cái, giống như đang trút giận, "Phế vật!"
Sau đó xoay người đi xuống lầu, tùy tùng của nàng cũng đi theo.
Hai mắt nam tử kia ảm đạm, hai tay nắm chặt, hai vai hơi run run.
Cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh gì.
"Lý Thanh ca, huynh đừng khổ sở, tiểu thư chỉ tức giận thôi." Phỉ Thúy thở dài, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.
Nữ tử tuyệt sắc kia chính là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh.
Nam tử kia là con nuôi của phụ thân nàng, cũng coi như là đồ đệ, nhưng trên thực tế thì coi như là người hầu của nàng, từ nhỏ đã bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, lại không hề được nàng coi trọng chút nào.
Lý Thanh cứng ngắc đứng ở đỉnh tháp, nhìn Thẩm Tinh Tinh cưỡi ngựa chạy đi, phương hướng là biệt viện của Ngụy An Lương bang chủ Tào bang ở Duy Dương, hắn nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch.
Bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm xuống, xoay người nhảy xuống, vài thủ hạ kinh hô, đã thấy hắn tìm vài điểm tựa, cứ như vậy nhảy xuống.
Mấy người liền thở nhẹ ra, tiểu thư nổi giận, khiến cho tâm tình của thiếu gia không tốt, không ai dám thở mạnh một tiếng.
Nếu không sẽ trở thành một cái bia sống.
Mấy người thấy hắn rời đi liền buông lỏng nói: "Đi tới cổ vũ cho Phi Vân cô nương đi."
"Hay là đi đánh bài đi, mệt mỏi quá, cần được thả lỏng một phen."
"Vẫn là nên đi tìm người thân mật một chút đi, thả lỏng gân cốt, khà khà."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nam tử tuấn tú đứng sóng vai bên cạnh nàng, khí chất lạnh lùng, gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe nàng hỏi liền nói: "Chúng ta gần như đã vận dùng tất cả thế lực có thể điều động, vậy mà vẫn không tra ra được lai lịch của bọn họ. Rất kỳ lạ.""Phế vật!" Thiếu nữ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nam tử, "Sao ngươi không nghĩ cách dùng tới thế lực trong nhà? Cha ta, đại ca, nhị ca, tùy tiện một chút là có thể dùng tới, nhiều năm như vậy, tới giờ ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào."Biểu tình trên mặt nam tử càng thêm cứng ngắc, giống như khắc ra từ đá, không nói được một câu nào."Thôi, phế vật, dựa vào các ngươi thì heo đực cũng có thể sinh con rồi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Không cần ngươi làm, ta đi tìm Ngụy An Lương."Nói xong nàng ném kính viễn vọng được khảm không ít bảo thạch quý hiếm xuống đất, lại đạp thêm hai cái, giống như đang trút giận, "Phế vật!"Sau đó xoay người đi xuống lầu, tùy tùng của nàng cũng đi theo.Hai mắt nam tử kia ảm đạm, hai tay nắm chặt, hai vai hơi run run.Cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh gì."Lý Thanh ca, huynh đừng khổ sở, tiểu thư chỉ tức giận thôi." Phỉ Thúy thở dài, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.Nữ tử tuyệt sắc kia chính là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh.Nam tử kia là con nuôi của phụ thân nàng, cũng coi như là đồ đệ, nhưng trên thực tế thì coi như là người hầu của nàng, từ nhỏ đã bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, lại không hề được nàng coi trọng chút nào.Lý Thanh cứng ngắc đứng ở đỉnh tháp, nhìn Thẩm Tinh Tinh cưỡi ngựa chạy đi, phương hướng là biệt viện của Ngụy An Lương bang chủ Tào bang ở Duy Dương, hắn nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch.Bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm xuống, xoay người nhảy xuống, vài thủ hạ kinh hô, đã thấy hắn tìm vài điểm tựa, cứ như vậy nhảy xuống.Mấy người liền thở nhẹ ra, tiểu thư nổi giận, khiến cho tâm tình của thiếu gia không tốt, không ai dám thở mạnh một tiếng.Nếu không sẽ trở thành một cái bia sống.Mấy người thấy hắn rời đi liền buông lỏng nói: "Đi tới cổ vũ cho Phi Vân cô nương đi.""Hay là đi đánh bài đi, mệt mỏi quá, cần được thả lỏng một phen.""Vẫn là nên đi tìm người thân mật một chút đi, thả lỏng gân cốt, khà khà."