Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1843
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Doãn Thiếu Đường hô to: "Cô nương, xin lỗi, điểm tâm này có thể nói là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc không phải là do Ngụy bang chủ làm, mà là do tùy tùng của vị cô nương kia làm."Doãn Thiếu Đường nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Khẳng định là vô cùng quý giá đúng không, ai, ngẫm lại vừa rồi tại hạ vừa được ăn một đóa hoa sơn trà, hoa kia thật sự rất quý, đừng nói là vạn kim, không chừng hàng vạn kim cũng không mua được, sớm biết vậy đã giữ lại rồi."Lập tức khiến cho Linh Đang xuống không được, lên cũng không xong, tức giận nhìn Ngụy An Lương.Tuy rằng Ngụy An Lương xưng bá trên nước, nhưng khi hắn đối mặt với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lại thật bất lực, bởi vì đây là chuyện không phải dùng tiền tài cùng vũ lực có thể giải quyết được.Hắn đứng dậy đi ra cửa sai người bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon và điểm tâm cho Thẩm tiểu thư, Linh Đang lúc này mới đi lên lầu được.Tô Mạt ăn điểm tâm xong cũng không lên lầu, đơn giản nghỉ ngơi ở gian phòng phía đông cùng với Lan Nhược và Lan Như.Ở giữa gian phòng được treo mành ngăn cách thành hai gian, tỷ muội Lan Nhược ở bên trong, huynh đệ Lưu Vân ở bên ngoài.Hoàng Phủ Cẩn ngồi vận công tĩnh tọa, Lưu Vân và Lưu Hỏa đứng canh cửa cho hắn.Không lâu sau, vài thị nữ bưng đồ ăn tới, đứng ở dưới thông báo một câu.Phỉ Thúy nhoài người ra, bảo các nàng bưng lên.Linh Đang lại nói: "Tiểu thư nói, ở trên này quá ngột ngạt, muốn đi xuống hít thở không khí. Thật sự là một nơi tồi tàn, không cả bằng chỗ cho mèo cho chó nhà chúng ta ở."Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ xuống, từ trên lầu đi xuống bộ dáng giống như tiên nữ giáng trần.Nàng đi một bước lại ngừng, tận lực bảo trì tư thái tao nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gian phòng phía đông, nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có ở đó không.Nàng ta cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, đó là bộ khổng tước vũ y, lông chim tự phát sáng, dùng vàng ròng thêu bên ngoài, nhưng vẫn khiêm tốn không phô trương, làn váy rung động theo bước chân, kim quang lấp lánh, vô cùng quý giá.Đáng tiếc ở lầu một ngoài mấy thị nữ thì không có ai khác, bọn họ nhìn bộ quần áo quý giá của nàng ta, hai mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.Nàng ta vô cùng mất mác, dậm chân bước xuống, Phỉ Thúy vội vàng cầm khăn cẩn thận lau bàn và ghế.
Doãn Thiếu Đường hô to: "Cô nương, xin lỗi, điểm tâm này có thể nói là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc không phải là do Ngụy bang chủ làm, mà là do tùy tùng của vị cô nương kia làm."
Doãn Thiếu Đường nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Khẳng định là vô cùng quý giá đúng không, ai, ngẫm lại vừa rồi tại hạ vừa được ăn một đóa hoa sơn trà, hoa kia thật sự rất quý, đừng nói là vạn kim, không chừng hàng vạn kim cũng không mua được, sớm biết vậy đã giữ lại rồi."
Lập tức khiến cho Linh Đang xuống không được, lên cũng không xong, tức giận nhìn Ngụy An Lương.
Tuy rằng Ngụy An Lương xưng bá trên nước, nhưng khi hắn đối mặt với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lại thật bất lực, bởi vì đây là chuyện không phải dùng tiền tài cùng vũ lực có thể giải quyết được.
Hắn đứng dậy đi ra cửa sai người bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon và điểm tâm cho Thẩm tiểu thư, Linh Đang lúc này mới đi lên lầu được.
Tô Mạt ăn điểm tâm xong cũng không lên lầu, đơn giản nghỉ ngơi ở gian phòng phía đông cùng với Lan Nhược và Lan Như.
Ở giữa gian phòng được treo mành ngăn cách thành hai gian, tỷ muội Lan Nhược ở bên trong, huynh đệ Lưu Vân ở bên ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi vận công tĩnh tọa, Lưu Vân và Lưu Hỏa đứng canh cửa cho hắn.
Không lâu sau, vài thị nữ bưng đồ ăn tới, đứng ở dưới thông báo một câu.
Phỉ Thúy nhoài người ra, bảo các nàng bưng lên.
Linh Đang lại nói: "Tiểu thư nói, ở trên này quá ngột ngạt, muốn đi xuống hít thở không khí. Thật sự là một nơi tồi tàn, không cả bằng chỗ cho mèo cho chó nhà chúng ta ở."
Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ xuống, từ trên lầu đi xuống bộ dáng giống như tiên nữ giáng trần.
Nàng đi một bước lại ngừng, tận lực bảo trì tư thái tao nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gian phòng phía đông, nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có ở đó không.
Nàng ta cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, đó là bộ khổng tước vũ y, lông chim tự phát sáng, dùng vàng ròng thêu bên ngoài, nhưng vẫn khiêm tốn không phô trương, làn váy rung động theo bước chân, kim quang lấp lánh, vô cùng quý giá.
Đáng tiếc ở lầu một ngoài mấy thị nữ thì không có ai khác, bọn họ nhìn bộ quần áo quý giá của nàng ta, hai mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng ta vô cùng mất mác, dậm chân bước xuống, Phỉ Thúy vội vàng cầm khăn cẩn thận lau bàn và ghế.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Doãn Thiếu Đường hô to: "Cô nương, xin lỗi, điểm tâm này có thể nói là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc không phải là do Ngụy bang chủ làm, mà là do tùy tùng của vị cô nương kia làm."Doãn Thiếu Đường nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Khẳng định là vô cùng quý giá đúng không, ai, ngẫm lại vừa rồi tại hạ vừa được ăn một đóa hoa sơn trà, hoa kia thật sự rất quý, đừng nói là vạn kim, không chừng hàng vạn kim cũng không mua được, sớm biết vậy đã giữ lại rồi."Lập tức khiến cho Linh Đang xuống không được, lên cũng không xong, tức giận nhìn Ngụy An Lương.Tuy rằng Ngụy An Lương xưng bá trên nước, nhưng khi hắn đối mặt với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lại thật bất lực, bởi vì đây là chuyện không phải dùng tiền tài cùng vũ lực có thể giải quyết được.Hắn đứng dậy đi ra cửa sai người bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon và điểm tâm cho Thẩm tiểu thư, Linh Đang lúc này mới đi lên lầu được.Tô Mạt ăn điểm tâm xong cũng không lên lầu, đơn giản nghỉ ngơi ở gian phòng phía đông cùng với Lan Nhược và Lan Như.Ở giữa gian phòng được treo mành ngăn cách thành hai gian, tỷ muội Lan Nhược ở bên trong, huynh đệ Lưu Vân ở bên ngoài.Hoàng Phủ Cẩn ngồi vận công tĩnh tọa, Lưu Vân và Lưu Hỏa đứng canh cửa cho hắn.Không lâu sau, vài thị nữ bưng đồ ăn tới, đứng ở dưới thông báo một câu.Phỉ Thúy nhoài người ra, bảo các nàng bưng lên.Linh Đang lại nói: "Tiểu thư nói, ở trên này quá ngột ngạt, muốn đi xuống hít thở không khí. Thật sự là một nơi tồi tàn, không cả bằng chỗ cho mèo cho chó nhà chúng ta ở."Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ xuống, từ trên lầu đi xuống bộ dáng giống như tiên nữ giáng trần.Nàng đi một bước lại ngừng, tận lực bảo trì tư thái tao nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gian phòng phía đông, nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có ở đó không.Nàng ta cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, đó là bộ khổng tước vũ y, lông chim tự phát sáng, dùng vàng ròng thêu bên ngoài, nhưng vẫn khiêm tốn không phô trương, làn váy rung động theo bước chân, kim quang lấp lánh, vô cùng quý giá.Đáng tiếc ở lầu một ngoài mấy thị nữ thì không có ai khác, bọn họ nhìn bộ quần áo quý giá của nàng ta, hai mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.Nàng ta vô cùng mất mác, dậm chân bước xuống, Phỉ Thúy vội vàng cầm khăn cẩn thận lau bàn và ghế.