Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1851

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn họ tuy rằng khiêm tốn, không thích khoa trương, cũng không rêu rao khắp nơi, nhưng sự tích về họ cho dù có ý định che dấu, quyền thế của bọn họ vẫn bị người biết đến.Dù vậy cũng là...như sấm bên tai.Dù Ngụy An Lương bước ra từ gió tanh mưa máu, là nam nhân thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng cũng không nhịn được tức giận trong lòng, không biết mặt có đỏ không, hắn hy vọng bản thân có thể khắc chế được.Nghe thấy tiếng cười và tiếng bàn luận vô lễ trên lầu, Lan Như cười cười nhìn về phía Ngụy An Lương, vậy mà hắn vẫn có thể kiềm chế được, không khỏi bội phục.Ngụy An Lương chắp tay hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, vẻ mặt cung kính nhưng không hèn mọn nói: "Bang chủ tào bang Ngụy An Lương, gặp qua Tề vương điện hạ và Tô tiểu thư."Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn không mặc triều phục, cũng không phải đang nha môn chính thức, với thân phận bang chủ Tào bang, tất nhiên hắn sẽ không trực tiếp dùng đại lễ.Nhưng vẫn khom eo xuống, thái độ vô cùng cung kính, vì vậy vẫn có lễ nghi, lại không đánh mất tôn nghiêm của mình.Vô cùng đúng chỗ.Hoàng Phủ Cẩn không khỏi gật đầu, hơi nâng tay lên, "Ngụy bang chủ không cần đa lễ, ở bên ngoài triều, cũng không tiện dùng những nghi lễ phiền phức, mọi người chỉ ngẫu nhiên gặp qua nhau, làm bằng hữu là được."Thấy Hoàng Phủ Cẩn điềm đạm như vậy, ngược lại ngoài dự đoán của Ngụy An Lương, ban đầu hắn cho rằng, bọn họ không công khai thân phận là muốn trêu đùa bản thân, hiện tại đã biết, ít nhất cũng phải trêu đùa thêm một chút nữa mới vừa lòng.Không ngờ tới Hoàng Phủ Cẩn lại không hề kiêu ngạo, thái độ vẫn bình thản như trước.Mà Tô Mạt cũng cười tít nhìn hắn, không hề có chút thái độ trêu đùa nào, nàng vươn tay ra hiệu mời, "Lan Như của chúng ta là một cô nương tốt, tay nghề không tồi, nếu Ngụy bang chủ không ghét bỏ thì mời cùng dùng bữa."Ngụy An Lương vội vàng gật đầu với Lan Như, nói: "Không dám, cảm ơn."Nói xong liền yên tâm ngồi xuống, không hề có chút xấu hổ, khẽ cười với Lan Như.Lan Như giúp hắn múc một bát cháo gạo tẻ, sau đó Lưu Vân và Lan Nhược mở chén đĩa ra, đều là món thích hợp để ăn cùng với cháo.Cho dù là rau cải thái, cũng được làm thành tác phẩm nghệ thuật, cải được thái vô cùng mỏng, thêm hành lá, cũng không đơn thuần trộn với dầu vừng, cả sắc hương vị đều là tuyệt hảo.

Bọn họ tuy rằng khiêm tốn, không thích khoa trương, cũng không rêu rao khắp nơi, nhưng sự tích về họ cho dù có ý định che dấu, quyền thế của bọn họ vẫn bị người biết đến.

Dù vậy cũng là...như sấm bên tai.

Dù Ngụy An Lương bước ra từ gió tanh mưa máu, là nam nhân thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng cũng không nhịn được tức giận trong lòng, không biết mặt có đỏ không, hắn hy vọng bản thân có thể khắc chế được.

Nghe thấy tiếng cười và tiếng bàn luận vô lễ trên lầu, Lan Như cười cười nhìn về phía Ngụy An Lương, vậy mà hắn vẫn có thể kiềm chế được, không khỏi bội phục.

Ngụy An Lương chắp tay hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, vẻ mặt cung kính nhưng không hèn mọn nói: "Bang chủ tào bang Ngụy An Lương, gặp qua Tề vương điện hạ và Tô tiểu thư."

Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn không mặc triều phục, cũng không phải đang nha môn chính thức, với thân phận bang chủ Tào bang, tất nhiên hắn sẽ không trực tiếp dùng đại lễ.

Nhưng vẫn khom eo xuống, thái độ vô cùng cung kính, vì vậy vẫn có lễ nghi, lại không đánh mất tôn nghiêm của mình.

Vô cùng đúng chỗ.

Hoàng Phủ Cẩn không khỏi gật đầu, hơi nâng tay lên, "Ngụy bang chủ không cần đa lễ, ở bên ngoài triều, cũng không tiện dùng những nghi lễ phiền phức, mọi người chỉ ngẫu nhiên gặp qua nhau, làm bằng hữu là được."

Thấy Hoàng Phủ Cẩn điềm đạm như vậy, ngược lại ngoài dự đoán của Ngụy An Lương, ban đầu hắn cho rằng, bọn họ không công khai thân phận là muốn trêu đùa bản thân, hiện tại đã biết, ít nhất cũng phải trêu đùa thêm một chút nữa mới vừa lòng.

Không ngờ tới Hoàng Phủ Cẩn lại không hề kiêu ngạo, thái độ vẫn bình thản như trước.

Mà Tô Mạt cũng cười tít nhìn hắn, không hề có chút thái độ trêu đùa nào, nàng vươn tay ra hiệu mời, "Lan Như của chúng ta là một cô nương tốt, tay nghề không tồi, nếu Ngụy bang chủ không ghét bỏ thì mời cùng dùng bữa."

Ngụy An Lương vội vàng gật đầu với Lan Như, nói: "Không dám, cảm ơn."

Nói xong liền yên tâm ngồi xuống, không hề có chút xấu hổ, khẽ cười với Lan Như.

Lan Như giúp hắn múc một bát cháo gạo tẻ, sau đó Lưu Vân và Lan Nhược mở chén đĩa ra, đều là món thích hợp để ăn cùng với cháo.

Cho dù là rau cải thái, cũng được làm thành tác phẩm nghệ thuật, cải được thái vô cùng mỏng, thêm hành lá, cũng không đơn thuần trộn với dầu vừng, cả sắc hương vị đều là tuyệt hảo.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Bọn họ tuy rằng khiêm tốn, không thích khoa trương, cũng không rêu rao khắp nơi, nhưng sự tích về họ cho dù có ý định che dấu, quyền thế của bọn họ vẫn bị người biết đến.Dù vậy cũng là...như sấm bên tai.Dù Ngụy An Lương bước ra từ gió tanh mưa máu, là nam nhân thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng cũng không nhịn được tức giận trong lòng, không biết mặt có đỏ không, hắn hy vọng bản thân có thể khắc chế được.Nghe thấy tiếng cười và tiếng bàn luận vô lễ trên lầu, Lan Như cười cười nhìn về phía Ngụy An Lương, vậy mà hắn vẫn có thể kiềm chế được, không khỏi bội phục.Ngụy An Lương chắp tay hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, vẻ mặt cung kính nhưng không hèn mọn nói: "Bang chủ tào bang Ngụy An Lương, gặp qua Tề vương điện hạ và Tô tiểu thư."Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn không mặc triều phục, cũng không phải đang nha môn chính thức, với thân phận bang chủ Tào bang, tất nhiên hắn sẽ không trực tiếp dùng đại lễ.Nhưng vẫn khom eo xuống, thái độ vô cùng cung kính, vì vậy vẫn có lễ nghi, lại không đánh mất tôn nghiêm của mình.Vô cùng đúng chỗ.Hoàng Phủ Cẩn không khỏi gật đầu, hơi nâng tay lên, "Ngụy bang chủ không cần đa lễ, ở bên ngoài triều, cũng không tiện dùng những nghi lễ phiền phức, mọi người chỉ ngẫu nhiên gặp qua nhau, làm bằng hữu là được."Thấy Hoàng Phủ Cẩn điềm đạm như vậy, ngược lại ngoài dự đoán của Ngụy An Lương, ban đầu hắn cho rằng, bọn họ không công khai thân phận là muốn trêu đùa bản thân, hiện tại đã biết, ít nhất cũng phải trêu đùa thêm một chút nữa mới vừa lòng.Không ngờ tới Hoàng Phủ Cẩn lại không hề kiêu ngạo, thái độ vẫn bình thản như trước.Mà Tô Mạt cũng cười tít nhìn hắn, không hề có chút thái độ trêu đùa nào, nàng vươn tay ra hiệu mời, "Lan Như của chúng ta là một cô nương tốt, tay nghề không tồi, nếu Ngụy bang chủ không ghét bỏ thì mời cùng dùng bữa."Ngụy An Lương vội vàng gật đầu với Lan Như, nói: "Không dám, cảm ơn."Nói xong liền yên tâm ngồi xuống, không hề có chút xấu hổ, khẽ cười với Lan Như.Lan Như giúp hắn múc một bát cháo gạo tẻ, sau đó Lưu Vân và Lan Nhược mở chén đĩa ra, đều là món thích hợp để ăn cùng với cháo.Cho dù là rau cải thái, cũng được làm thành tác phẩm nghệ thuật, cải được thái vô cùng mỏng, thêm hành lá, cũng không đơn thuần trộn với dầu vừng, cả sắc hương vị đều là tuyệt hảo.

Chương 1851