Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1859

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm Tinh Tinh truy hỏi: "Môn phái nào? Có nổi tiếng không?"Tô Mạt lắc đầu, "Không nổi tiếng gì cả."Không nói cho ngươi biết.Thẩm Tinh Tinh cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh miệt.Trong lòng Tô Mạt vô cùng buồn cười, không biết Thẩm lão gia dùng cách nào, lại có thể dạy dỗ con gái thành một cô nương đức hạnh thế này.Thẩm Tinh Tinh dựa vào lý do để ở lại trong phòng bọn họ, tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn không nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta cảm thấy có thể ngăn cản Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn gần gũi, như vậy là tốt rồi.Xem đã gián tiếp thành công rồi.Đến bữa trưa, bọn họ vẫn tiếp tục ăn cơm nhờ như cũ.Sau khi ăn xong mọi người tùy ý nói chuyện, bàn luận thời tiết, cũng không nói đến chính sự của bản thân, cũng không tùy tiện hỏi đến chuyện của người khác, mọi người đều giữ kín như bưng.Nhóm người như hồ ly liền nói chuyện về vấn đề vạn năng - thời tiết.Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương cảm thấy sẽ mưa thêm vài ngày nữa, không biết đến khi nào mới tạnh.Thẩm Tinh Tinh thở dài, tay chống cằm, bộ dạng lo lắng vì nước vì dân, "Hi vọng đừng vỡ đê là tốt nhất, nếu vỡ đê, dân chúng phải chịu khổ rồi. Đến lúc đó tuy rằng nhà chúng ta có thể phát cháo, nhưng không thể giúp đỡ được nhiều người."Nghe nàng nói thì có vẻ rất có tình thương, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.Thẩm Tinh Tinh kích động thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài, xem ra biện pháp này có hiệu quả sao?Tuy rằng nàng ta vô cùng ghét phát cháo, cũng chán ghét đám dân chạy nạn, bọn họ dơ bẩn như vậy, nhìn một cái cũng khiến nàng ta cảm thấy bẩn.Nàng ta còn muốn bày tỏ thêm một phen, Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, muội cảm thấy còn mưa nữa không?"Tô Mạt có nghiên cứu qua về thời tiết, cho nên hắn mới hỏi như vậy.Tô Mạt nâng cằm lên, ừ một tiếng, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Muội đoán vẫn còn mưa tiếp, đến tối nay hoặc sáng ngày mai sẽ tạnh mưa. Đến lúc đó chúng ta có thể đi tiếp rồi."Ngụy An Lương có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, tuy rằng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không nghi ngờ.Doãn Thiếu Đường nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, "Chẳng lẽ Tô tiểu thư học qua thiên tướng."Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: "Thật sự là buồn cười, ai có thể xem được ông trời? Khâm Thiên Giám chẳng qua cũng chỉ là đám thần côn ăn không chờ chết thôi, nếu bọn họ thậtsự có thể xem tướng số từ trời, thì sẽ không xảy ra chuyện thiên hạ có tai họa."Lời này ngược lại không sai, Tô Mạt tán thành nhìn về phía nàng ta, nha đầu này nói lời này không sai.

Thẩm Tinh Tinh truy hỏi: "Môn phái nào? Có nổi tiếng không?"

Tô Mạt lắc đầu, "Không nổi tiếng gì cả."

Không nói cho ngươi biết.

Thẩm Tinh Tinh cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh miệt.

Trong lòng Tô Mạt vô cùng buồn cười, không biết Thẩm lão gia dùng cách nào, lại có thể dạy dỗ con gái thành một cô nương đức hạnh thế này.

Thẩm Tinh Tinh dựa vào lý do để ở lại trong phòng bọn họ, tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn không nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta cảm thấy có thể ngăn cản Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn gần gũi, như vậy là tốt rồi.

Xem đã gián tiếp thành công rồi.

Đến bữa trưa, bọn họ vẫn tiếp tục ăn cơm nhờ như cũ.

Sau khi ăn xong mọi người tùy ý nói chuyện, bàn luận thời tiết, cũng không nói đến chính sự của bản thân, cũng không tùy tiện hỏi đến chuyện của người khác, mọi người đều giữ kín như bưng.

Nhóm người như hồ ly liền nói chuyện về vấn đề vạn năng - thời tiết.

Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương cảm thấy sẽ mưa thêm vài ngày nữa, không biết đến khi nào mới tạnh.

Thẩm Tinh Tinh thở dài, tay chống cằm, bộ dạng lo lắng vì nước vì dân, "Hi vọng đừng vỡ đê là tốt nhất, nếu vỡ đê, dân chúng phải chịu khổ rồi. Đến lúc đó tuy rằng nhà chúng ta có thể phát cháo, nhưng không thể giúp đỡ được nhiều người."

Nghe nàng nói thì có vẻ rất có tình thương, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.

Thẩm Tinh Tinh kích động thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài, xem ra biện pháp này có hiệu quả sao?

Tuy rằng nàng ta vô cùng ghét phát cháo, cũng chán ghét đám dân chạy nạn, bọn họ dơ bẩn như vậy, nhìn một cái cũng khiến nàng ta cảm thấy bẩn.

Nàng ta còn muốn bày tỏ thêm một phen, Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, muội cảm thấy còn mưa nữa không?"

Tô Mạt có nghiên cứu qua về thời tiết, cho nên hắn mới hỏi như vậy.

Tô Mạt nâng cằm lên, ừ một tiếng, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Muội đoán vẫn còn mưa tiếp, đến tối nay hoặc sáng ngày mai sẽ tạnh mưa. Đến lúc đó chúng ta có thể đi tiếp rồi."

Ngụy An Lương có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, tuy rằng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không nghi ngờ.

Doãn Thiếu Đường nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, "Chẳng lẽ Tô tiểu thư học qua thiên tướng."

Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: "Thật sự là buồn cười, ai có thể xem được ông trời? Khâm Thiên Giám chẳng qua cũng chỉ là đám thần côn ăn không chờ chết thôi, nếu bọn họ thậtsự có thể xem tướng số từ trời, thì sẽ không xảy ra chuyện thiên hạ có tai họa."

Lời này ngược lại không sai, Tô Mạt tán thành nhìn về phía nàng ta, nha đầu này nói lời này không sai.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm Tinh Tinh truy hỏi: "Môn phái nào? Có nổi tiếng không?"Tô Mạt lắc đầu, "Không nổi tiếng gì cả."Không nói cho ngươi biết.Thẩm Tinh Tinh cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh miệt.Trong lòng Tô Mạt vô cùng buồn cười, không biết Thẩm lão gia dùng cách nào, lại có thể dạy dỗ con gái thành một cô nương đức hạnh thế này.Thẩm Tinh Tinh dựa vào lý do để ở lại trong phòng bọn họ, tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn không nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta cảm thấy có thể ngăn cản Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn gần gũi, như vậy là tốt rồi.Xem đã gián tiếp thành công rồi.Đến bữa trưa, bọn họ vẫn tiếp tục ăn cơm nhờ như cũ.Sau khi ăn xong mọi người tùy ý nói chuyện, bàn luận thời tiết, cũng không nói đến chính sự của bản thân, cũng không tùy tiện hỏi đến chuyện của người khác, mọi người đều giữ kín như bưng.Nhóm người như hồ ly liền nói chuyện về vấn đề vạn năng - thời tiết.Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương cảm thấy sẽ mưa thêm vài ngày nữa, không biết đến khi nào mới tạnh.Thẩm Tinh Tinh thở dài, tay chống cằm, bộ dạng lo lắng vì nước vì dân, "Hi vọng đừng vỡ đê là tốt nhất, nếu vỡ đê, dân chúng phải chịu khổ rồi. Đến lúc đó tuy rằng nhà chúng ta có thể phát cháo, nhưng không thể giúp đỡ được nhiều người."Nghe nàng nói thì có vẻ rất có tình thương, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.Thẩm Tinh Tinh kích động thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài, xem ra biện pháp này có hiệu quả sao?Tuy rằng nàng ta vô cùng ghét phát cháo, cũng chán ghét đám dân chạy nạn, bọn họ dơ bẩn như vậy, nhìn một cái cũng khiến nàng ta cảm thấy bẩn.Nàng ta còn muốn bày tỏ thêm một phen, Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, muội cảm thấy còn mưa nữa không?"Tô Mạt có nghiên cứu qua về thời tiết, cho nên hắn mới hỏi như vậy.Tô Mạt nâng cằm lên, ừ một tiếng, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Muội đoán vẫn còn mưa tiếp, đến tối nay hoặc sáng ngày mai sẽ tạnh mưa. Đến lúc đó chúng ta có thể đi tiếp rồi."Ngụy An Lương có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, tuy rằng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không nghi ngờ.Doãn Thiếu Đường nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, "Chẳng lẽ Tô tiểu thư học qua thiên tướng."Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: "Thật sự là buồn cười, ai có thể xem được ông trời? Khâm Thiên Giám chẳng qua cũng chỉ là đám thần côn ăn không chờ chết thôi, nếu bọn họ thậtsự có thể xem tướng số từ trời, thì sẽ không xảy ra chuyện thiên hạ có tai họa."Lời này ngược lại không sai, Tô Mạt tán thành nhìn về phía nàng ta, nha đầu này nói lời này không sai.

Chương 1859