Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1864

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng."Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn chết.Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.Cho nên đánh chết cũng không chịu quay lại.Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa xa.Trịnh Tiểu Nữ tò mò nhìn Tô Mạt, cung kính hành lễ, "Tô tiểu thư, tiểu nhân muốn thỉnh giáo một chút, cuối cùng là vì sao người lại biết được vậy, chẳng lẽ người thật sự là tiên nữ, có thể tính trước được sao?"Thẩm Tinh Tinh ở chính chỗ này mắng nàng là yêu nữ đấy, "Nói không chừng cơn mưa kia là do Tô Mạt sai quỷ làm ra, nàng ta chính là hồ ly tinh, là yêu tinh, a a a, tức chết ta rồi."Tô Mạt cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo với thuộc hạ, cho nên đối với thuộc hạ của người khác cũng như vậy, cũng không bày ra vẻ cao ngạo.Nàng chỉ đơn giản nói: "Ta cũng không có yêu thuật gì, cũng chỉ là tích nước thành mưa, ta cũng chỉ biết xem một chút về thời tiết thôi."Cũng là nhờ trước đây chú họ của nàng làm ở đài khí tượng thủy văn, trước đây nàng thường theo ông nội đến đó chơi, học được một số kiến thức lặt vặt.Sau khi đến nơi này, học nội lực, lại tu luyện thông thiên quyết của sư phụ, tuy rằng cũng không biết thông thiên quyết kia là gì, không giống với võ công nổi bật, nhưng vì lòng tôn trọng với sư phụ nàng vẫn luôn tu luyện, hơn nữa cũng nhập môn rồi.

Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng.

"Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn chết.

Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.

Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."

Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."

Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.

Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."

Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.

Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.

Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.

Cho nên đánh chết cũng không chịu quay lại.

Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa xa.

Trịnh Tiểu Nữ tò mò nhìn Tô Mạt, cung kính hành lễ, "Tô tiểu thư, tiểu nhân muốn thỉnh giáo một chút, cuối cùng là vì sao người lại biết được vậy, chẳng lẽ người thật sự là tiên nữ, có thể tính trước được sao?"

Thẩm Tinh Tinh ở chính chỗ này mắng nàng là yêu nữ đấy, "Nói không chừng cơn mưa kia là do Tô Mạt sai quỷ làm ra, nàng ta chính là hồ ly tinh, là yêu tinh, a a a, tức chết ta rồi."

Tô Mạt cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo với thuộc hạ, cho nên đối với thuộc hạ của người khác cũng như vậy, cũng không bày ra vẻ cao ngạo.

Nàng chỉ đơn giản nói: "Ta cũng không có yêu thuật gì, cũng chỉ là tích nước thành mưa, ta cũng chỉ biết xem một chút về thời tiết thôi."

Cũng là nhờ trước đây chú họ của nàng làm ở đài khí tượng thủy văn, trước đây nàng thường theo ông nội đến đó chơi, học được một số kiến thức lặt vặt.

Sau khi đến nơi này, học nội lực, lại tu luyện thông thiên quyết của sư phụ, tuy rằng cũng không biết thông thiên quyết kia là gì, không giống với võ công nổi bật, nhưng vì lòng tôn trọng với sư phụ nàng vẫn luôn tu luyện, hơn nữa cũng nhập môn rồi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng."Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn chết.Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.Cho nên đánh chết cũng không chịu quay lại.Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa xa.Trịnh Tiểu Nữ tò mò nhìn Tô Mạt, cung kính hành lễ, "Tô tiểu thư, tiểu nhân muốn thỉnh giáo một chút, cuối cùng là vì sao người lại biết được vậy, chẳng lẽ người thật sự là tiên nữ, có thể tính trước được sao?"Thẩm Tinh Tinh ở chính chỗ này mắng nàng là yêu nữ đấy, "Nói không chừng cơn mưa kia là do Tô Mạt sai quỷ làm ra, nàng ta chính là hồ ly tinh, là yêu tinh, a a a, tức chết ta rồi."Tô Mạt cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo với thuộc hạ, cho nên đối với thuộc hạ của người khác cũng như vậy, cũng không bày ra vẻ cao ngạo.Nàng chỉ đơn giản nói: "Ta cũng không có yêu thuật gì, cũng chỉ là tích nước thành mưa, ta cũng chỉ biết xem một chút về thời tiết thôi."Cũng là nhờ trước đây chú họ của nàng làm ở đài khí tượng thủy văn, trước đây nàng thường theo ông nội đến đó chơi, học được một số kiến thức lặt vặt.Sau khi đến nơi này, học nội lực, lại tu luyện thông thiên quyết của sư phụ, tuy rằng cũng không biết thông thiên quyết kia là gì, không giống với võ công nổi bật, nhưng vì lòng tôn trọng với sư phụ nàng vẫn luôn tu luyện, hơn nữa cũng nhập môn rồi.

Chương 1864