Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1882

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Doãn Thiếu Đường vội vàng hòa giải, cười nói: "Thật là khéo, thật là khéo, Tô tiểu thư và Hoàng Phủ huynh ở nơi này cũng có thể gặp được cố nhân. Nhạc tiểu thư coi như là gặp họa được phúc, không cần phải đi làm áp trại phu nhân rồi."Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.

Doãn Thiếu Đường vội vàng hòa giải, cười nói: "Thật là khéo, thật là khéo, Tô tiểu thư và Hoàng Phủ huynh ở nơi này cũng có thể gặp được cố nhân. Nhạc tiểu thư coi như là gặp họa được phúc, không cần phải đi làm áp trại phu nhân rồi."

Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.

Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.

Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."

Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."

Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."

Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."

Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."

Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.

Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."

Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.

Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.

Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.

Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...

Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.

Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Doãn Thiếu Đường vội vàng hòa giải, cười nói: "Thật là khéo, thật là khéo, Tô tiểu thư và Hoàng Phủ huynh ở nơi này cũng có thể gặp được cố nhân. Nhạc tiểu thư coi như là gặp họa được phúc, không cần phải đi làm áp trại phu nhân rồi."Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.

Chương 1882