Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1884

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau khi hợp nhất, có thể đứng song song với Lý Hắc Hổ, nhưng chỉ là một đơn vị nhỏ.Như vậy lực lượng trong bóng tối của nàng có thể lớn mạnh hơn.Nếu muốn làm nên chuyện, không thể không có nhân lực và tiền bạc, dù không định làm chuyện lớn, nhưng nếu muốn tung hoành thiên hạ, không có nhân lực và tiền tại cũng không thể làm được.Nhưng mà cũng phải đề phòng Thẩm gia và Tào bang cài người vào bên cạnh Đan Phi, những người này đều đa mưu túc trí, không thể không có người nằm vùng bên trong đám thổ phỉ đó.Chuyện này nàng tin tưởng A Lý xử lý được, sẽ xử lý vô cùng tốt.Đan Phi cười ha ha, ánh mắt vẫn nhìn Nhạc Phong Nhi, hắn nhìn ra được, Nhạc Phong Nhi này thích Hoàng Phủ công tử, mà Hoàng Phủ công tử cùng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn là ở chung một chỗ, thậm chí là quang minh chính đại ở chung.Mặc kệ trong lòng Hoàng Phủ công tử nghĩ thế nào, bên ngoài chắc hẳn không làm ngược lại với Tô tiểu thư, như vậy chỉ cần lấy lòng Tô tiểu thư, Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ là áp trại phu nhân của hắn.Hắn tiến lên hai bước về phía Tô Mạt, chắp tay, cười nói: "Tô tiểu thư, người xem vị tiểu nương tử này đã bôn ba cả đường khiến cơ thể mệt mỏi, lại để tiểu thư mang đi sẽ không tiện, không bằng tạm thời cứ để Đan mỗ chiếu cố có được không?"Ý của hắn là đảm bảo, hắn sẽ không bá vương ngạnh thượng cung đối với Nhạc Phong Nhi (bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian)Lập tức Nhạc Phong Nhi run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nức nở nói: "Vương gia, cầu xin vương gia quyết định, Phong Nhi tình nguyện đi theo vương gia, làm nô tỳ cho vương gia, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, cầu xin vương gia đừng ném Phong Nhi và miệng sói."Nếu Tô Mạt đáp ứng, đó chính là bức nàng thành gái điếm, nàng cần phải cho Hoàng Phủ Cẩn biết, Tô Mạt là nữ nhân độc ác như thế nào.Tô Mạt nhìn chằm chằm nàng ta, thấy Nhạc Phong Nhi vẫn không ngừng rơi nước mắt, ánh mắt cầu xin càng toát lên vẻ đáng thương, thân thể run rẩy càng thêm mãnh liệt, nàng ta quỳ rạp trên đất, hận không thể đem chính mình vùi vào trong đất.Tô Mạt cười cười, xem ra thế giới này nữ nhân muốn cướp đoạt nam nhân nhà người khác đều không khác nhau lắm, hoặc là ỷ vào thân phận ngang ngược, bức bách chính thê người ta, hoặc là giả vờ đáng thương, đổi lấy sự thương tiếc đau lòng của nam nhân.Mà nam nhân trên thế giới này, có bao nhiêu người từ chối được đại tiểu thư quyền thế giàu có và danh lợi, lại có bao nhiêu nam nhân có tiền có thế chống lại được vẻ ôn nhu xinh đẹp tội nghiệp của nữ nhân.Mà vị chính thê, mặc kệ là mạnh mẽ như thế nào, ôn nhu cũng được, mỹ lệ cũng được, thiếu phụ lớn tuổi có chồng cũng được, đến cuối cùng hầu như đều có chung số phận bất hạnh.

Sau khi hợp nhất, có thể đứng song song với Lý Hắc Hổ, nhưng chỉ là một đơn vị nhỏ.

Như vậy lực lượng trong bóng tối của nàng có thể lớn mạnh hơn.

Nếu muốn làm nên chuyện, không thể không có nhân lực và tiền bạc, dù không định làm chuyện lớn, nhưng nếu muốn tung hoành thiên hạ, không có nhân lực và tiền tại cũng không thể làm được.

Nhưng mà cũng phải đề phòng Thẩm gia và Tào bang cài người vào bên cạnh Đan Phi, những người này đều đa mưu túc trí, không thể không có người nằm vùng bên trong đám thổ phỉ đó.

Chuyện này nàng tin tưởng A Lý xử lý được, sẽ xử lý vô cùng tốt.

Đan Phi cười ha ha, ánh mắt vẫn nhìn Nhạc Phong Nhi, hắn nhìn ra được, Nhạc Phong Nhi này thích Hoàng Phủ công tử, mà Hoàng Phủ công tử cùng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn là ở chung một chỗ, thậm chí là quang minh chính đại ở chung.

Mặc kệ trong lòng Hoàng Phủ công tử nghĩ thế nào, bên ngoài chắc hẳn không làm ngược lại với Tô tiểu thư, như vậy chỉ cần lấy lòng Tô tiểu thư, Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ là áp trại phu nhân của hắn.

Hắn tiến lên hai bước về phía Tô Mạt, chắp tay, cười nói: "Tô tiểu thư, người xem vị tiểu nương tử này đã bôn ba cả đường khiến cơ thể mệt mỏi, lại để tiểu thư mang đi sẽ không tiện, không bằng tạm thời cứ để Đan mỗ chiếu cố có được không?"

Ý của hắn là đảm bảo, hắn sẽ không bá vương ngạnh thượng cung đối với Nhạc Phong Nhi (bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian)

Lập tức Nhạc Phong Nhi run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nức nở nói: "Vương gia, cầu xin vương gia quyết định, Phong Nhi tình nguyện đi theo vương gia, làm nô tỳ cho vương gia, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, cầu xin vương gia đừng ném Phong Nhi và miệng sói."

Nếu Tô Mạt đáp ứng, đó chính là bức nàng thành gái điếm, nàng cần phải cho Hoàng Phủ Cẩn biết, Tô Mạt là nữ nhân độc ác như thế nào.

Tô Mạt nhìn chằm chằm nàng ta, thấy Nhạc Phong Nhi vẫn không ngừng rơi nước mắt, ánh mắt cầu xin càng toát lên vẻ đáng thương, thân thể run rẩy càng thêm mãnh liệt, nàng ta quỳ rạp trên đất, hận không thể đem chính mình vùi vào trong đất.

Tô Mạt cười cười, xem ra thế giới này nữ nhân muốn cướp đoạt nam nhân nhà người khác đều không khác nhau lắm, hoặc là ỷ vào thân phận ngang ngược, bức bách chính thê người ta, hoặc là giả vờ đáng thương, đổi lấy sự thương tiếc đau lòng của nam nhân.

Mà nam nhân trên thế giới này, có bao nhiêu người từ chối được đại tiểu thư quyền thế giàu có và danh lợi, lại có bao nhiêu nam nhân có tiền có thế chống lại được vẻ ôn nhu xinh đẹp tội nghiệp của nữ nhân.

Mà vị chính thê, mặc kệ là mạnh mẽ như thế nào, ôn nhu cũng được, mỹ lệ cũng được, thiếu phụ lớn tuổi có chồng cũng được, đến cuối cùng hầu như đều có chung số phận bất hạnh.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Sau khi hợp nhất, có thể đứng song song với Lý Hắc Hổ, nhưng chỉ là một đơn vị nhỏ.Như vậy lực lượng trong bóng tối của nàng có thể lớn mạnh hơn.Nếu muốn làm nên chuyện, không thể không có nhân lực và tiền bạc, dù không định làm chuyện lớn, nhưng nếu muốn tung hoành thiên hạ, không có nhân lực và tiền tại cũng không thể làm được.Nhưng mà cũng phải đề phòng Thẩm gia và Tào bang cài người vào bên cạnh Đan Phi, những người này đều đa mưu túc trí, không thể không có người nằm vùng bên trong đám thổ phỉ đó.Chuyện này nàng tin tưởng A Lý xử lý được, sẽ xử lý vô cùng tốt.Đan Phi cười ha ha, ánh mắt vẫn nhìn Nhạc Phong Nhi, hắn nhìn ra được, Nhạc Phong Nhi này thích Hoàng Phủ công tử, mà Hoàng Phủ công tử cùng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn là ở chung một chỗ, thậm chí là quang minh chính đại ở chung.Mặc kệ trong lòng Hoàng Phủ công tử nghĩ thế nào, bên ngoài chắc hẳn không làm ngược lại với Tô tiểu thư, như vậy chỉ cần lấy lòng Tô tiểu thư, Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ là áp trại phu nhân của hắn.Hắn tiến lên hai bước về phía Tô Mạt, chắp tay, cười nói: "Tô tiểu thư, người xem vị tiểu nương tử này đã bôn ba cả đường khiến cơ thể mệt mỏi, lại để tiểu thư mang đi sẽ không tiện, không bằng tạm thời cứ để Đan mỗ chiếu cố có được không?"Ý của hắn là đảm bảo, hắn sẽ không bá vương ngạnh thượng cung đối với Nhạc Phong Nhi (bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian)Lập tức Nhạc Phong Nhi run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nức nở nói: "Vương gia, cầu xin vương gia quyết định, Phong Nhi tình nguyện đi theo vương gia, làm nô tỳ cho vương gia, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, cầu xin vương gia đừng ném Phong Nhi và miệng sói."Nếu Tô Mạt đáp ứng, đó chính là bức nàng thành gái điếm, nàng cần phải cho Hoàng Phủ Cẩn biết, Tô Mạt là nữ nhân độc ác như thế nào.Tô Mạt nhìn chằm chằm nàng ta, thấy Nhạc Phong Nhi vẫn không ngừng rơi nước mắt, ánh mắt cầu xin càng toát lên vẻ đáng thương, thân thể run rẩy càng thêm mãnh liệt, nàng ta quỳ rạp trên đất, hận không thể đem chính mình vùi vào trong đất.Tô Mạt cười cười, xem ra thế giới này nữ nhân muốn cướp đoạt nam nhân nhà người khác đều không khác nhau lắm, hoặc là ỷ vào thân phận ngang ngược, bức bách chính thê người ta, hoặc là giả vờ đáng thương, đổi lấy sự thương tiếc đau lòng của nam nhân.Mà nam nhân trên thế giới này, có bao nhiêu người từ chối được đại tiểu thư quyền thế giàu có và danh lợi, lại có bao nhiêu nam nhân có tiền có thế chống lại được vẻ ôn nhu xinh đẹp tội nghiệp của nữ nhân.Mà vị chính thê, mặc kệ là mạnh mẽ như thế nào, ôn nhu cũng được, mỹ lệ cũng được, thiếu phụ lớn tuổi có chồng cũng được, đến cuối cùng hầu như đều có chung số phận bất hạnh.

Chương 1884