Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1886

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong mắt Thẩm Tinh Tinh chớp lóe, căm tức nhìn Tô Mạt, lớn tiếng chất vấn: "Có phải là ở trong vương phủ có người hàng ngày tìm ngươi gây rối, đe dọa ngươi không?"Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, chảy ra cả máu, liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái rất nhanh, sau đó cúi đầu ra sức lắc, "Không, không có, là, là ta và muội muội không muốn gây phiền toái cho vương phủ."Nói xong từ cuối, giọng đã nhỏ như tiếng muỗi, gần như không thể nghe thấy.Thẩm Tinh Tinh lại tự cho là biết được bí mật, tìm ra thủ đoạn của Tô Mạt, châm chọc nói: "Có một số người quả thật là độc ác, dù là xa tận chân trời, cũng phải cho người đi qua, chẳng lẽ muốn lấy thúng úp voi sao? Vương phủ không có vương pháp vậy sao?"Tô Mạt tất nhiên hiểu được ý của nàng ta, lúc này bản thân mình không có cách nào giải thích, dù có giải thích cũng vô dụng, dù sao tất cả mọi người không ở kinh thành, mặc kệ nói thế nào, cũng là nàng bất lợi.Nhưng mà đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì, nàng không cần mấy người Thẩm Tinh Tinh tin tưởng nàng, đối với nàng mà nói, bọn họ không là gì cả.Mà tri kỷ của nàng là tỷ muội Lan Nhược, còn có A Lý, bọn họ có thể chứng minh trong sạch của nàng.Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh nàng lâu như vậy, tất nhiên sẽ hiểu được tính tình của nàng.Nàng tin tưởng cuộc đời nàng sẽ không cẩu huyết như vậy, nam nhân mà nàng nhận định, cũng sẽ không phải là nam nhân có bộ dạng gào thét ầm ĩ, luôn nghe gió nói mưa, nghe người khác hãm hại vài câu liền cho rằng nữ nhân của mình là người độc ác.Này cũng chứng minh Nhạc Phong Nhi cũng có chút năng lực, trừ mấy người bọn họ ra, người khác đều có thể bị nàng ta xoay vòng.Ít nhất nàng cảm giác được ánh mắt nhìn nàng của Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương đã có sự thay đổi.Nàng cười nhạt một tiếng, nói dám châm ngòi, dám ra tay với nàng, vậy thì phải chịu được sự trả thù và tức giận của nàng.Nàng khẽ mỉm cười, không thèm để ý nói: "Thẩm tiểu thư hình như vẫn còn thiếu của ta vài thứ."Thẩm Tinh Tinh nghe nàng nói vậy, mắng: "Đê tiện, ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, ngươi đừng nghĩ lấy một cái điều kiện như vậy đòi ép buộc ta, ngươi đã nói không bức ta làm chuyện trái với lương tâm, chuyện của Nhạc cô nương ta nhất định sẽ quản."Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của nàng ta, Tô Mạt ngược lại lại thành tiểu nhân độc ác.Mà có thể bức Tô Mạt đến hoàn cảnh này, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy vô cùng sảng khoái."Không, không, Thẩm tiểu thư, không phải, Tô tiểu thư không có...không có..."Bộ dạng nàng ta định giải thích thay Tô Mạt, lại càng tỏ vẻ ủy khuất, khiến cho Lưu Hỏa gần như muốn đánh chết nàng ta.Đây không phải càng nói càng tô đen sao, càng đổ tội danh lên người Tô Mạt sao?

Trong mắt Thẩm Tinh Tinh chớp lóe, căm tức nhìn Tô Mạt, lớn tiếng chất vấn: "Có phải là ở trong vương phủ có người hàng ngày tìm ngươi gây rối, đe dọa ngươi không?"

Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, chảy ra cả máu, liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái rất nhanh, sau đó cúi đầu ra sức lắc, "Không, không có, là, là ta và muội muội không muốn gây phiền toái cho vương phủ."

Nói xong từ cuối, giọng đã nhỏ như tiếng muỗi, gần như không thể nghe thấy.

Thẩm Tinh Tinh lại tự cho là biết được bí mật, tìm ra thủ đoạn của Tô Mạt, châm chọc nói: "Có một số người quả thật là độc ác, dù là xa tận chân trời, cũng phải cho người đi qua, chẳng lẽ muốn lấy thúng úp voi sao? Vương phủ không có vương pháp vậy sao?"

Tô Mạt tất nhiên hiểu được ý của nàng ta, lúc này bản thân mình không có cách nào giải thích, dù có giải thích cũng vô dụng, dù sao tất cả mọi người không ở kinh thành, mặc kệ nói thế nào, cũng là nàng bất lợi.

Nhưng mà đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì, nàng không cần mấy người Thẩm Tinh Tinh tin tưởng nàng, đối với nàng mà nói, bọn họ không là gì cả.

Mà tri kỷ của nàng là tỷ muội Lan Nhược, còn có A Lý, bọn họ có thể chứng minh trong sạch của nàng.

Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh nàng lâu như vậy, tất nhiên sẽ hiểu được tính tình của nàng.

Nàng tin tưởng cuộc đời nàng sẽ không cẩu huyết như vậy, nam nhân mà nàng nhận định, cũng sẽ không phải là nam nhân có bộ dạng gào thét ầm ĩ, luôn nghe gió nói mưa, nghe người khác hãm hại vài câu liền cho rằng nữ nhân của mình là người độc ác.

Này cũng chứng minh Nhạc Phong Nhi cũng có chút năng lực, trừ mấy người bọn họ ra, người khác đều có thể bị nàng ta xoay vòng.

Ít nhất nàng cảm giác được ánh mắt nhìn nàng của Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương đã có sự thay đổi.

Nàng cười nhạt một tiếng, nói dám châm ngòi, dám ra tay với nàng, vậy thì phải chịu được sự trả thù và tức giận của nàng.

Nàng khẽ mỉm cười, không thèm để ý nói: "Thẩm tiểu thư hình như vẫn còn thiếu của ta vài thứ."

Thẩm Tinh Tinh nghe nàng nói vậy, mắng: "Đê tiện, ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, ngươi đừng nghĩ lấy một cái điều kiện như vậy đòi ép buộc ta, ngươi đã nói không bức ta làm chuyện trái với lương tâm, chuyện của Nhạc cô nương ta nhất định sẽ quản."

Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của nàng ta, Tô Mạt ngược lại lại thành tiểu nhân độc ác.

Mà có thể bức Tô Mạt đến hoàn cảnh này, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Không, không, Thẩm tiểu thư, không phải, Tô tiểu thư không có...không có..."

Bộ dạng nàng ta định giải thích thay Tô Mạt, lại càng tỏ vẻ ủy khuất, khiến cho Lưu Hỏa gần như muốn đánh chết nàng ta.

Đây không phải càng nói càng tô đen sao, càng đổ tội danh lên người Tô Mạt sao?

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong mắt Thẩm Tinh Tinh chớp lóe, căm tức nhìn Tô Mạt, lớn tiếng chất vấn: "Có phải là ở trong vương phủ có người hàng ngày tìm ngươi gây rối, đe dọa ngươi không?"Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, chảy ra cả máu, liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái rất nhanh, sau đó cúi đầu ra sức lắc, "Không, không có, là, là ta và muội muội không muốn gây phiền toái cho vương phủ."Nói xong từ cuối, giọng đã nhỏ như tiếng muỗi, gần như không thể nghe thấy.Thẩm Tinh Tinh lại tự cho là biết được bí mật, tìm ra thủ đoạn của Tô Mạt, châm chọc nói: "Có một số người quả thật là độc ác, dù là xa tận chân trời, cũng phải cho người đi qua, chẳng lẽ muốn lấy thúng úp voi sao? Vương phủ không có vương pháp vậy sao?"Tô Mạt tất nhiên hiểu được ý của nàng ta, lúc này bản thân mình không có cách nào giải thích, dù có giải thích cũng vô dụng, dù sao tất cả mọi người không ở kinh thành, mặc kệ nói thế nào, cũng là nàng bất lợi.Nhưng mà đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì, nàng không cần mấy người Thẩm Tinh Tinh tin tưởng nàng, đối với nàng mà nói, bọn họ không là gì cả.Mà tri kỷ của nàng là tỷ muội Lan Nhược, còn có A Lý, bọn họ có thể chứng minh trong sạch của nàng.Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh nàng lâu như vậy, tất nhiên sẽ hiểu được tính tình của nàng.Nàng tin tưởng cuộc đời nàng sẽ không cẩu huyết như vậy, nam nhân mà nàng nhận định, cũng sẽ không phải là nam nhân có bộ dạng gào thét ầm ĩ, luôn nghe gió nói mưa, nghe người khác hãm hại vài câu liền cho rằng nữ nhân của mình là người độc ác.Này cũng chứng minh Nhạc Phong Nhi cũng có chút năng lực, trừ mấy người bọn họ ra, người khác đều có thể bị nàng ta xoay vòng.Ít nhất nàng cảm giác được ánh mắt nhìn nàng của Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương đã có sự thay đổi.Nàng cười nhạt một tiếng, nói dám châm ngòi, dám ra tay với nàng, vậy thì phải chịu được sự trả thù và tức giận của nàng.Nàng khẽ mỉm cười, không thèm để ý nói: "Thẩm tiểu thư hình như vẫn còn thiếu của ta vài thứ."Thẩm Tinh Tinh nghe nàng nói vậy, mắng: "Đê tiện, ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, ngươi đừng nghĩ lấy một cái điều kiện như vậy đòi ép buộc ta, ngươi đã nói không bức ta làm chuyện trái với lương tâm, chuyện của Nhạc cô nương ta nhất định sẽ quản."Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của nàng ta, Tô Mạt ngược lại lại thành tiểu nhân độc ác.Mà có thể bức Tô Mạt đến hoàn cảnh này, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy vô cùng sảng khoái."Không, không, Thẩm tiểu thư, không phải, Tô tiểu thư không có...không có..."Bộ dạng nàng ta định giải thích thay Tô Mạt, lại càng tỏ vẻ ủy khuất, khiến cho Lưu Hỏa gần như muốn đánh chết nàng ta.Đây không phải càng nói càng tô đen sao, càng đổ tội danh lên người Tô Mạt sao?

Chương 1886