Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1888
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào."Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi đụng ngã, hắn ôm ngực, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị đụng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.Lan Nhược hơi động ngón tay, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.Có vài người nhìn thấy được.Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ngực, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị đụng ngã."Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta đâm mạnh một cái mới được.Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái chết như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để chết quá khó nhìn."Nói xong nàng xoay người đi, phân phó nói: "Chúng ta khởi hành thôi."Nàng cũng không để ý đến những người khác, xoay người nhảy lên ngựa của mình rời đi, nhìn khí thế của nàng không giận mà uy, mấy người Ngụy An Lương, Đan Phi đều thấy rung động trong lòng.Bọn họ không ngờ rằng lại có nữ nhân có thể tỏa ra được khí thế cường đại như vậy.Hơn nữa nàng không hề giải thích, không cần đến, còn có thể trực tiếp ra sát chiêu, quả nhiên là...Cường hãn!"Lão đại?" Đan Phi nói thầm, hắn vẫn luôn mơ về một nữ thủ lĩnh cường đạo, nàng xinh đẹp, mỹ lệ, mạnh mẽ, độc ác, thông minh, cường hãn...Có thể cưỡi ngựa bắn tên, dùng ánh mắt giết chết hắn...Hắn quyết định đi theo nàng lăn lộn, đi theo lão đại lợi hại, tất nhiên sẽ có cái ăn.Nhạc Phong Nhi bên kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất cầu xin, "Vương gia..."Hoàng Phủ Cẩn vô cùng khó xử, hắn không rõ sao mình lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Nhạc Phong Nhi không hiểu chuyện, Mạt Nhi cũng bắt đầu tức giận rồi.
Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào.
"Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi đụng ngã, hắn ôm ngực, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị đụng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."
Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.
Lan Nhược hơi động ngón tay, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.
Có vài người nhìn thấy được.
Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."
Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ngực, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị đụng ngã."
Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta đâm mạnh một cái mới được.
Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.
Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái chết như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để chết quá khó nhìn."
Nói xong nàng xoay người đi, phân phó nói: "Chúng ta khởi hành thôi."
Nàng cũng không để ý đến những người khác, xoay người nhảy lên ngựa của mình rời đi, nhìn khí thế của nàng không giận mà uy, mấy người Ngụy An Lương, Đan Phi đều thấy rung động trong lòng.
Bọn họ không ngờ rằng lại có nữ nhân có thể tỏa ra được khí thế cường đại như vậy.
Hơn nữa nàng không hề giải thích, không cần đến, còn có thể trực tiếp ra sát chiêu, quả nhiên là...Cường hãn!
"Lão đại?" Đan Phi nói thầm, hắn vẫn luôn mơ về một nữ thủ lĩnh cường đạo, nàng xinh đẹp, mỹ lệ, mạnh mẽ, độc ác, thông minh, cường hãn...
Có thể cưỡi ngựa bắn tên, dùng ánh mắt giết chết hắn...
Hắn quyết định đi theo nàng lăn lộn, đi theo lão đại lợi hại, tất nhiên sẽ có cái ăn.
Nhạc Phong Nhi bên kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất cầu xin, "Vương gia..."
Hoàng Phủ Cẩn vô cùng khó xử, hắn không rõ sao mình lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Nhạc Phong Nhi không hiểu chuyện, Mạt Nhi cũng bắt đầu tức giận rồi.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào."Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi đụng ngã, hắn ôm ngực, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị đụng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.Lan Nhược hơi động ngón tay, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.Có vài người nhìn thấy được.Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ngực, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị đụng ngã."Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta đâm mạnh một cái mới được.Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái chết như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để chết quá khó nhìn."Nói xong nàng xoay người đi, phân phó nói: "Chúng ta khởi hành thôi."Nàng cũng không để ý đến những người khác, xoay người nhảy lên ngựa của mình rời đi, nhìn khí thế của nàng không giận mà uy, mấy người Ngụy An Lương, Đan Phi đều thấy rung động trong lòng.Bọn họ không ngờ rằng lại có nữ nhân có thể tỏa ra được khí thế cường đại như vậy.Hơn nữa nàng không hề giải thích, không cần đến, còn có thể trực tiếp ra sát chiêu, quả nhiên là...Cường hãn!"Lão đại?" Đan Phi nói thầm, hắn vẫn luôn mơ về một nữ thủ lĩnh cường đạo, nàng xinh đẹp, mỹ lệ, mạnh mẽ, độc ác, thông minh, cường hãn...Có thể cưỡi ngựa bắn tên, dùng ánh mắt giết chết hắn...Hắn quyết định đi theo nàng lăn lộn, đi theo lão đại lợi hại, tất nhiên sẽ có cái ăn.Nhạc Phong Nhi bên kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất cầu xin, "Vương gia..."Hoàng Phủ Cẩn vô cùng khó xử, hắn không rõ sao mình lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Nhạc Phong Nhi không hiểu chuyện, Mạt Nhi cũng bắt đầu tức giận rồi.