Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1890

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trước mặt người khác nói là muốn tự sát, vào những lúc như thế này, nàng ta muốn chết, người khác đừng kéo nàng ta lại, xem nàng ta có chết thật hay không.Vừa rồi Lan Nhược kéo nàng ta lại không phải vì sợ nàng ta chết, mà là vì muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, lưu lại trên đầu nàng ta một cục u.Ai ngờ tay ăn chơi Doãn Thiếu Đường kia, lại bị Nhạc Phong Nhi lừa gạt, phi người chạy tới cứu nàng ta.Nghĩ tới đây, Lưu Hỏa càng thêm khó chụy, càng nhìn thấy Doãn Thiếu Đường chướng mắt, đúng là "tiểu bạch kiểm".Ngược lại Thẩm Tinh Tinh lại rộng lượng, bảo Nhạc Phong Nhi ngồi xe ngựa cùng với mình, dù sao xe ngựa của bọn họ rộng rãi, có thêm Linh Đang và Phỉ Thúycũng không chật.Mà Đan Phi một lòng muốn đi theo Tô Mạt, vốn là Tô Mạt còn muốn để A Lý bắt bọn hắn lại, như thế này ngược lại bớt việc rồi.Nhưng nàng cũng không thể để người khác mượn cớ, không muốn để Ngụy An Lương và Thẩm gia biết, nên dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.Đan phi thất vọng đứng đó, cảm thấy giấc mộng của mình giống như đã vỡ nát.Thẩm Tinh Tinh kéo tay Nhạc Phong Nhi, bộ dạng vô cùng thân thiết không hề kiêu ngạo, nhẹ giọng quan tâm, khiến cho Phỉ Thúy và Linh Đang đều kinh ngạc, không ngờ tới tiểu thư nhà mình còn có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.Nhạc Phong cảm động vô cùng, cụp mắt gạt lệ không ngừng nói muốn lấy chết báo đáp ân tình của Thẩm tiểu thư.Ngụy An Lương phân phó mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường, nếu bị lạc sẽ rất phiền toái.Đan Phi lưu luyến không rời, hiện giờ thật sự là tiền mất tật mang, bản thân hắn không được lợi gì cũng không gặp may.Ngụy An Lương vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Đại đường gia đừng buồn quá, Tô tiểu thư không phải là người tuyệt tình, nhưng người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư phủ quốc công, không thể trở thành đầu lĩnh của thổ phỉ được. Ngươi cũng phải cân nhắc thay cho người khác."Ngược lại hiện giờ Đan Phi không còn muốn Nhạc Phong Nhi nữa, hắn cảm thấy nếu có thể đi theo nữ nhân cường hãn như Tô Mạt làm thổ phỉ, mới đúng là chuyện đúng đắn nhất cuộc đời.Hắn gật gật đầu, rất muốn đi theo, Ngụy An Lương lại an ủi hắn, khiến hắn tạm thời đừng làm gì, sắp xếp một chút đừng nóng vội.Ngụy An Lương trấn an Đan Phi, đoàn người lại tiếp tục xuôi nam.Mà Đan Phi trên núi, ban đêm cũng có mấy bóng dáng như mèo mò vào, so với mèo còn nhanh hơn, không hề có tiếng động.Sau đó Đan Phi liền được thỏa mãn nguyện vọng.Đoàn người Tô Mạt dừng chân ở huyện Ngô, không ở dịch trạm, mà trực tiếp thuê cả một khách điếm.Cuối cùng rời khỏi thôn hà hoa, giờ là khách điếm thị trấn phải lấy tiền bạc thuê, người nào có tiền thì người đó là lão đại.

Trước mặt người khác nói là muốn tự sát, vào những lúc như thế này, nàng ta muốn chết, người khác đừng kéo nàng ta lại, xem nàng ta có chết thật hay không.

Vừa rồi Lan Nhược kéo nàng ta lại không phải vì sợ nàng ta chết, mà là vì muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, lưu lại trên đầu nàng ta một cục u.

Ai ngờ tay ăn chơi Doãn Thiếu Đường kia, lại bị Nhạc Phong Nhi lừa gạt, phi người chạy tới cứu nàng ta.

Nghĩ tới đây, Lưu Hỏa càng thêm khó chụy, càng nhìn thấy Doãn Thiếu Đường chướng mắt, đúng là "tiểu bạch kiểm".

Ngược lại Thẩm Tinh Tinh lại rộng lượng, bảo Nhạc Phong Nhi ngồi xe ngựa cùng với mình, dù sao xe ngựa của bọn họ rộng rãi, có thêm Linh Đang và Phỉ Thúycũng không chật.

Mà Đan Phi một lòng muốn đi theo Tô Mạt, vốn là Tô Mạt còn muốn để A Lý bắt bọn hắn lại, như thế này ngược lại bớt việc rồi.

Nhưng nàng cũng không thể để người khác mượn cớ, không muốn để Ngụy An Lương và Thẩm gia biết, nên dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.

Đan phi thất vọng đứng đó, cảm thấy giấc mộng của mình giống như đã vỡ nát.

Thẩm Tinh Tinh kéo tay Nhạc Phong Nhi, bộ dạng vô cùng thân thiết không hề kiêu ngạo, nhẹ giọng quan tâm, khiến cho Phỉ Thúy và Linh Đang đều kinh ngạc, không ngờ tới tiểu thư nhà mình còn có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.

Nhạc Phong cảm động vô cùng, cụp mắt gạt lệ không ngừng nói muốn lấy chết báo đáp ân tình của Thẩm tiểu thư.

Ngụy An Lương phân phó mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường, nếu bị lạc sẽ rất phiền toái.

Đan Phi lưu luyến không rời, hiện giờ thật sự là tiền mất tật mang, bản thân hắn không được lợi gì cũng không gặp may.

Ngụy An Lương vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Đại đường gia đừng buồn quá, Tô tiểu thư không phải là người tuyệt tình, nhưng người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư phủ quốc công, không thể trở thành đầu lĩnh của thổ phỉ được. Ngươi cũng phải cân nhắc thay cho người khác."

Ngược lại hiện giờ Đan Phi không còn muốn Nhạc Phong Nhi nữa, hắn cảm thấy nếu có thể đi theo nữ nhân cường hãn như Tô Mạt làm thổ phỉ, mới đúng là chuyện đúng đắn nhất cuộc đời.

Hắn gật gật đầu, rất muốn đi theo, Ngụy An Lương lại an ủi hắn, khiến hắn tạm thời đừng làm gì, sắp xếp một chút đừng nóng vội.

Ngụy An Lương trấn an Đan Phi, đoàn người lại tiếp tục xuôi nam.

Mà Đan Phi trên núi, ban đêm cũng có mấy bóng dáng như mèo mò vào, so với mèo còn nhanh hơn, không hề có tiếng động.

Sau đó Đan Phi liền được thỏa mãn nguyện vọng.

Đoàn người Tô Mạt dừng chân ở huyện Ngô, không ở dịch trạm, mà trực tiếp thuê cả một khách điếm.

Cuối cùng rời khỏi thôn hà hoa, giờ là khách điếm thị trấn phải lấy tiền bạc thuê, người nào có tiền thì người đó là lão đại.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trước mặt người khác nói là muốn tự sát, vào những lúc như thế này, nàng ta muốn chết, người khác đừng kéo nàng ta lại, xem nàng ta có chết thật hay không.Vừa rồi Lan Nhược kéo nàng ta lại không phải vì sợ nàng ta chết, mà là vì muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, lưu lại trên đầu nàng ta một cục u.Ai ngờ tay ăn chơi Doãn Thiếu Đường kia, lại bị Nhạc Phong Nhi lừa gạt, phi người chạy tới cứu nàng ta.Nghĩ tới đây, Lưu Hỏa càng thêm khó chụy, càng nhìn thấy Doãn Thiếu Đường chướng mắt, đúng là "tiểu bạch kiểm".Ngược lại Thẩm Tinh Tinh lại rộng lượng, bảo Nhạc Phong Nhi ngồi xe ngựa cùng với mình, dù sao xe ngựa của bọn họ rộng rãi, có thêm Linh Đang và Phỉ Thúycũng không chật.Mà Đan Phi một lòng muốn đi theo Tô Mạt, vốn là Tô Mạt còn muốn để A Lý bắt bọn hắn lại, như thế này ngược lại bớt việc rồi.Nhưng nàng cũng không thể để người khác mượn cớ, không muốn để Ngụy An Lương và Thẩm gia biết, nên dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.Đan phi thất vọng đứng đó, cảm thấy giấc mộng của mình giống như đã vỡ nát.Thẩm Tinh Tinh kéo tay Nhạc Phong Nhi, bộ dạng vô cùng thân thiết không hề kiêu ngạo, nhẹ giọng quan tâm, khiến cho Phỉ Thúy và Linh Đang đều kinh ngạc, không ngờ tới tiểu thư nhà mình còn có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.Nhạc Phong cảm động vô cùng, cụp mắt gạt lệ không ngừng nói muốn lấy chết báo đáp ân tình của Thẩm tiểu thư.Ngụy An Lương phân phó mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường, nếu bị lạc sẽ rất phiền toái.Đan Phi lưu luyến không rời, hiện giờ thật sự là tiền mất tật mang, bản thân hắn không được lợi gì cũng không gặp may.Ngụy An Lương vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Đại đường gia đừng buồn quá, Tô tiểu thư không phải là người tuyệt tình, nhưng người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư phủ quốc công, không thể trở thành đầu lĩnh của thổ phỉ được. Ngươi cũng phải cân nhắc thay cho người khác."Ngược lại hiện giờ Đan Phi không còn muốn Nhạc Phong Nhi nữa, hắn cảm thấy nếu có thể đi theo nữ nhân cường hãn như Tô Mạt làm thổ phỉ, mới đúng là chuyện đúng đắn nhất cuộc đời.Hắn gật gật đầu, rất muốn đi theo, Ngụy An Lương lại an ủi hắn, khiến hắn tạm thời đừng làm gì, sắp xếp một chút đừng nóng vội.Ngụy An Lương trấn an Đan Phi, đoàn người lại tiếp tục xuôi nam.Mà Đan Phi trên núi, ban đêm cũng có mấy bóng dáng như mèo mò vào, so với mèo còn nhanh hơn, không hề có tiếng động.Sau đó Đan Phi liền được thỏa mãn nguyện vọng.Đoàn người Tô Mạt dừng chân ở huyện Ngô, không ở dịch trạm, mà trực tiếp thuê cả một khách điếm.Cuối cùng rời khỏi thôn hà hoa, giờ là khách điếm thị trấn phải lấy tiền bạc thuê, người nào có tiền thì người đó là lão đại.

Chương 1890