Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1898
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn thử mấy người Vương phu nhân, Tô Văn Nhi, Đỗ di nương, Tô Trì, thái tử thì biết.Hơn nữa từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng, giết kẻ thù, không phải là cách trả thù tốt nhất.Mà là phá hủy ý chí của họ, đập nát tín niệm của họ, mới triệt để thắng lợi.Nàng cũng vẫn làm như vậy.Nên đối phó với Nhạc Phong Nhi như thế nào?Vốn là sau chuyện đổi canh, mọi người rời khỏi kinh thành, nàng cũng đã tha thứ cho Nhạc Phong Nhi, cả đời này không gặp lại nhau là được.Nhưng ai biết được, nàng ta lại không muốn chết tử tế mà tiến lên, hơn nữa vẫn thái độ ghê tởm như vậy.Nam nhân có thể chịu được bộ dạng nữ nhân mảnh mai đáng thương, nữ nhân lại càng chán ghét loại ra vẻ này.Huống chi mình tới đây là có chuyện quan trọng, nếu bị Nhạc Phong Nhi làm phân tâm, vậy có thể coi là cùng địch nhân chính diện giao phong sao?Đây có phải là kế sách của địch nhân không?Hay nói là, đây có phải là bị người ta lợi dụng hay không?Địch nhân vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật, bọn họ ở ngoài sáng, hai bên chưa giao phong, nơi này đã bị một Nhạc Phong Nhi khiến cho sứt đầu mẻ trán rồi sao?Nàng chậm rãi đứng dậy, "Cẩn ca ca, không bằng như vậy đi, huynh đưa Nhạc Phong Nhi tới chỗ biểu cửu của nàng ta, hoặc trở lại kinh thành, ta mang mấy người Lan Nhược tiếp tục xuôi nam."Nói xong, nàng quay đầu bước đi, Hoàng Phủ Cẩn muốn đuổi theo, Doãn Thiếu Đường lại giữ hắn lại, "Hãy nghe ta nói, nữ nhân lúc này không thể đi đến. Tóm lại nói gì đi nữa đều thương tổn hòa khí."Như vậy xem ra, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cũng là người bình thường, không phải là thần.Hắn vụng trộm cười.Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.Hắn quen biết Tô Mạt lâu như vậy, hai người gần như chưa từng cãi nhau, hơn nữa gần như chưa hề xuất hiện ý kiến trái ngược nhau, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định giúp nàng đạt được tâm nguyện.Nàng thích, hắn cũng thích.Nàng ghét, hắn cũng ghét.Hắn vẫn luôn coi nàng là trân bảo trong lòng, vượt qua tất cả, những nữ nhân khác, hắn căn bản chưa hề ngó tới.Vậy tại sao lại đi đến bước đường này? Khiến hắn không thể nghĩ ra, xem ra nữ nhân vẫn vô cùng phức tạp.Hắn có chút sốt ruột, có chút ảo não, lại không thể hiện ra ngoài.Đối với đề nghị của Doãn Thiếu Đường, cũng không cự tuyệt.Doãn Thiếu Đường kéo hắn nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài uống rượu đi."Thị trấn này, cũng là vô cùng náo nhiệt, không giống kinh thành luôn cấm đi lại ban đêm, chợ đêm đông đúc, có rất nhiều chỗ để uống rượu.Hoàng Phủ Cẩn không muốn đi, Doãn Thiếu Đường lại nói: "Tô tiểu thư cũng không phải là nữ hài tử, huynh vẫn là để cho chính nàng ấy bình tĩnh một chút đi."
Nhìn thử mấy người Vương phu nhân, Tô Văn Nhi, Đỗ di nương, Tô Trì, thái tử thì biết.
Hơn nữa từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng, giết kẻ thù, không phải là cách trả thù tốt nhất.
Mà là phá hủy ý chí của họ, đập nát tín niệm của họ, mới triệt để thắng lợi.
Nàng cũng vẫn làm như vậy.
Nên đối phó với Nhạc Phong Nhi như thế nào?
Vốn là sau chuyện đổi canh, mọi người rời khỏi kinh thành, nàng cũng đã tha thứ cho Nhạc Phong Nhi, cả đời này không gặp lại nhau là được.
Nhưng ai biết được, nàng ta lại không muốn chết tử tế mà tiến lên, hơn nữa vẫn thái độ ghê tởm như vậy.
Nam nhân có thể chịu được bộ dạng nữ nhân mảnh mai đáng thương, nữ nhân lại càng chán ghét loại ra vẻ này.
Huống chi mình tới đây là có chuyện quan trọng, nếu bị Nhạc Phong Nhi làm phân tâm, vậy có thể coi là cùng địch nhân chính diện giao phong sao?
Đây có phải là kế sách của địch nhân không?
Hay nói là, đây có phải là bị người ta lợi dụng hay không?
Địch nhân vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật, bọn họ ở ngoài sáng, hai bên chưa giao phong, nơi này đã bị một Nhạc Phong Nhi khiến cho sứt đầu mẻ trán rồi sao?
Nàng chậm rãi đứng dậy, "Cẩn ca ca, không bằng như vậy đi, huynh đưa Nhạc Phong Nhi tới chỗ biểu cửu của nàng ta, hoặc trở lại kinh thành, ta mang mấy người Lan Nhược tiếp tục xuôi nam."
Nói xong, nàng quay đầu bước đi, Hoàng Phủ Cẩn muốn đuổi theo, Doãn Thiếu Đường lại giữ hắn lại, "Hãy nghe ta nói, nữ nhân lúc này không thể đi đến. Tóm lại nói gì đi nữa đều thương tổn hòa khí."
Như vậy xem ra, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cũng là người bình thường, không phải là thần.
Hắn vụng trộm cười.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.
Hắn quen biết Tô Mạt lâu như vậy, hai người gần như chưa từng cãi nhau, hơn nữa gần như chưa hề xuất hiện ý kiến trái ngược nhau, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định giúp nàng đạt được tâm nguyện.
Nàng thích, hắn cũng thích.
Nàng ghét, hắn cũng ghét.
Hắn vẫn luôn coi nàng là trân bảo trong lòng, vượt qua tất cả, những nữ nhân khác, hắn căn bản chưa hề ngó tới.
Vậy tại sao lại đi đến bước đường này? Khiến hắn không thể nghĩ ra, xem ra nữ nhân vẫn vô cùng phức tạp.
Hắn có chút sốt ruột, có chút ảo não, lại không thể hiện ra ngoài.
Đối với đề nghị của Doãn Thiếu Đường, cũng không cự tuyệt.
Doãn Thiếu Đường kéo hắn nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài uống rượu đi."
Thị trấn này, cũng là vô cùng náo nhiệt, không giống kinh thành luôn cấm đi lại ban đêm, chợ đêm đông đúc, có rất nhiều chỗ để uống rượu.
Hoàng Phủ Cẩn không muốn đi, Doãn Thiếu Đường lại nói: "Tô tiểu thư cũng không phải là nữ hài tử, huynh vẫn là để cho chính nàng ấy bình tĩnh một chút đi."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhìn thử mấy người Vương phu nhân, Tô Văn Nhi, Đỗ di nương, Tô Trì, thái tử thì biết.Hơn nữa từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng, giết kẻ thù, không phải là cách trả thù tốt nhất.Mà là phá hủy ý chí của họ, đập nát tín niệm của họ, mới triệt để thắng lợi.Nàng cũng vẫn làm như vậy.Nên đối phó với Nhạc Phong Nhi như thế nào?Vốn là sau chuyện đổi canh, mọi người rời khỏi kinh thành, nàng cũng đã tha thứ cho Nhạc Phong Nhi, cả đời này không gặp lại nhau là được.Nhưng ai biết được, nàng ta lại không muốn chết tử tế mà tiến lên, hơn nữa vẫn thái độ ghê tởm như vậy.Nam nhân có thể chịu được bộ dạng nữ nhân mảnh mai đáng thương, nữ nhân lại càng chán ghét loại ra vẻ này.Huống chi mình tới đây là có chuyện quan trọng, nếu bị Nhạc Phong Nhi làm phân tâm, vậy có thể coi là cùng địch nhân chính diện giao phong sao?Đây có phải là kế sách của địch nhân không?Hay nói là, đây có phải là bị người ta lợi dụng hay không?Địch nhân vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật, bọn họ ở ngoài sáng, hai bên chưa giao phong, nơi này đã bị một Nhạc Phong Nhi khiến cho sứt đầu mẻ trán rồi sao?Nàng chậm rãi đứng dậy, "Cẩn ca ca, không bằng như vậy đi, huynh đưa Nhạc Phong Nhi tới chỗ biểu cửu của nàng ta, hoặc trở lại kinh thành, ta mang mấy người Lan Nhược tiếp tục xuôi nam."Nói xong, nàng quay đầu bước đi, Hoàng Phủ Cẩn muốn đuổi theo, Doãn Thiếu Đường lại giữ hắn lại, "Hãy nghe ta nói, nữ nhân lúc này không thể đi đến. Tóm lại nói gì đi nữa đều thương tổn hòa khí."Như vậy xem ra, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cũng là người bình thường, không phải là thần.Hắn vụng trộm cười.Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.Hắn quen biết Tô Mạt lâu như vậy, hai người gần như chưa từng cãi nhau, hơn nữa gần như chưa hề xuất hiện ý kiến trái ngược nhau, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định giúp nàng đạt được tâm nguyện.Nàng thích, hắn cũng thích.Nàng ghét, hắn cũng ghét.Hắn vẫn luôn coi nàng là trân bảo trong lòng, vượt qua tất cả, những nữ nhân khác, hắn căn bản chưa hề ngó tới.Vậy tại sao lại đi đến bước đường này? Khiến hắn không thể nghĩ ra, xem ra nữ nhân vẫn vô cùng phức tạp.Hắn có chút sốt ruột, có chút ảo não, lại không thể hiện ra ngoài.Đối với đề nghị của Doãn Thiếu Đường, cũng không cự tuyệt.Doãn Thiếu Đường kéo hắn nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài uống rượu đi."Thị trấn này, cũng là vô cùng náo nhiệt, không giống kinh thành luôn cấm đi lại ban đêm, chợ đêm đông đúc, có rất nhiều chỗ để uống rượu.Hoàng Phủ Cẩn không muốn đi, Doãn Thiếu Đường lại nói: "Tô tiểu thư cũng không phải là nữ hài tử, huynh vẫn là để cho chính nàng ấy bình tĩnh một chút đi."