Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1907
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kẻ địch trên tường đã ít đi rất nhiều, với võ công của tiểu thư và Lưu Hỏa, có thể thoát ra được.Quan trọng là phải có người ngăn lại thiên la địa võng.Lan Nhược quên mình xông lên trước, kiếm quang chớp lóe, ý định muốn chắn tấm lưới thép kia lại.Nhưng mà tấm lưới kia quá lớn, ngược lại khiến nàng bị vây ở bên trong, Lưu Hỏa tức giận quát lên một tiếng, phi thân lên, che chở cho Lan Nhược, hai người kéo lấy tấm lưới."Tiểu thư, đi mau!"Thấy Tô Mạt vẫn bất động đứng trong sân, giống như bị dọa đến ngẩn người, Lan Nhược nóng vội quát.Tô Mạt di chuyển, tốc độ của nàng nhanh đến mức không nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, đã thấy một cây ngô đồng trong góc di chuyển, tán cây cao vút, lập tức bị nhét vào trong tấm lưới.Lưu Hỏa vui mừng, kéo Lan Nhược xuống, Tô Mạt xoay người nhảy lên dây thép của tấm lưới, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn ra vào cương châm, sau đó bàn tay cầm đoản kiếm bay tới đâm vào người một Bạch y nhân.Bọn họ giống như không ngờ mấy người Tô Mạt lại có thể thoát ra, lập tức ngẩn người, Lưu Hỏa và Lan Nhược bắt chước làm theo, tấm lưới lớn liền bị phá.Tên cầm đầu vội vàng thu lưới về, nhưng bị cây ngô đồng đè nặng không dễ dàng kéo lại, hắn nhanh chóng quyết định từ bỏ, tránh để bị phản công lại.Lúc này, Tô Mạt quát một tiếng, giờ là thời cơ tốt để phản công.Đầu lĩnh đám Bạch y nhân cũng nổi giận, dẫn người xông vào trong sân, hai bên bắt đầu quyết chiến.Dù sao thì Bạch y nhân có nhiều người, tuy rằng cận chiến không chiếm được tiện nghi, nhưng bọn họ có nhiều độc dược, ba người Tô Mạt cũng có chút vất vả.Tô Mạt bị mấy tên Bạch y nhân vây quanh, bỗng nhiên tên cầm đầu đang công kích Lan Nhược quay sang đánh lén Tô Mạt, Lan Nhược bất chấp công kích về phía mình, xả thân đánh về phía Tô Mạt.Lưu Hỏa rất lo lắng, nhưng do khoảng cách xa chỉ có thể hét lớn một tiếng nhắc nhở Tô Mạt và Lan Nhược.Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy Lan Nhược đánh về phía mình, nhưng ở một phía khác, một bạch y nhân đội mũ kín mặt cũng đánh về phía mình.Chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đến trước mặt.Bạch y nhân một chưởng đánh về phía sau lưng Lan Nhược, nhưng Lan Nhược lại đánh về phía Tô Mạt.Tô Mạt cả kinh, gọi một tiếng Lan Nhược, giang tay muốn ôm lấy nàng ấy.Lưu Hỏa bởi vì quá lo lắng, liều mạng tiến về phía các nàng, lại nhìn thấy trong lòng Lan Nhược lóe lên hàn quang đánh về phía Tô Mạt, đó là một con dao sắc đang muốn đâm về phía Tô Mạt.Nhưng Tô Mạt lại không biết, cho rằng nàng ấy bị trọng thương, giang tay muốn đỡ lấy nàng ấy.
Kẻ địch trên tường đã ít đi rất nhiều, với võ công của tiểu thư và Lưu Hỏa, có thể thoát ra được.
Quan trọng là phải có người ngăn lại thiên la địa võng.
Lan Nhược quên mình xông lên trước, kiếm quang chớp lóe, ý định muốn chắn tấm lưới thép kia lại.
Nhưng mà tấm lưới kia quá lớn, ngược lại khiến nàng bị vây ở bên trong, Lưu Hỏa tức giận quát lên một tiếng, phi thân lên, che chở cho Lan Nhược, hai người kéo lấy tấm lưới.
"Tiểu thư, đi mau!"
Thấy Tô Mạt vẫn bất động đứng trong sân, giống như bị dọa đến ngẩn người, Lan Nhược nóng vội quát.
Tô Mạt di chuyển, tốc độ của nàng nhanh đến mức không nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, đã thấy một cây ngô đồng trong góc di chuyển, tán cây cao vút, lập tức bị nhét vào trong tấm lưới.
Lưu Hỏa vui mừng, kéo Lan Nhược xuống, Tô Mạt xoay người nhảy lên dây thép của tấm lưới, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn ra vào cương châm, sau đó bàn tay cầm đoản kiếm bay tới đâm vào người một Bạch y nhân.
Bọn họ giống như không ngờ mấy người Tô Mạt lại có thể thoát ra, lập tức ngẩn người, Lưu Hỏa và Lan Nhược bắt chước làm theo, tấm lưới lớn liền bị phá.
Tên cầm đầu vội vàng thu lưới về, nhưng bị cây ngô đồng đè nặng không dễ dàng kéo lại, hắn nhanh chóng quyết định từ bỏ, tránh để bị phản công lại.
Lúc này, Tô Mạt quát một tiếng, giờ là thời cơ tốt để phản công.
Đầu lĩnh đám Bạch y nhân cũng nổi giận, dẫn người xông vào trong sân, hai bên bắt đầu quyết chiến.
Dù sao thì Bạch y nhân có nhiều người, tuy rằng cận chiến không chiếm được tiện nghi, nhưng bọn họ có nhiều độc dược, ba người Tô Mạt cũng có chút vất vả.
Tô Mạt bị mấy tên Bạch y nhân vây quanh, bỗng nhiên tên cầm đầu đang công kích Lan Nhược quay sang đánh lén Tô Mạt, Lan Nhược bất chấp công kích về phía mình, xả thân đánh về phía Tô Mạt.
Lưu Hỏa rất lo lắng, nhưng do khoảng cách xa chỉ có thể hét lớn một tiếng nhắc nhở Tô Mạt và Lan Nhược.
Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy Lan Nhược đánh về phía mình, nhưng ở một phía khác, một bạch y nhân đội mũ kín mặt cũng đánh về phía mình.
Chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đến trước mặt.
Bạch y nhân một chưởng đánh về phía sau lưng Lan Nhược, nhưng Lan Nhược lại đánh về phía Tô Mạt.
Tô Mạt cả kinh, gọi một tiếng Lan Nhược, giang tay muốn ôm lấy nàng ấy.
Lưu Hỏa bởi vì quá lo lắng, liều mạng tiến về phía các nàng, lại nhìn thấy trong lòng Lan Nhược lóe lên hàn quang đánh về phía Tô Mạt, đó là một con dao sắc đang muốn đâm về phía Tô Mạt.
Nhưng Tô Mạt lại không biết, cho rằng nàng ấy bị trọng thương, giang tay muốn đỡ lấy nàng ấy.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Kẻ địch trên tường đã ít đi rất nhiều, với võ công của tiểu thư và Lưu Hỏa, có thể thoát ra được.Quan trọng là phải có người ngăn lại thiên la địa võng.Lan Nhược quên mình xông lên trước, kiếm quang chớp lóe, ý định muốn chắn tấm lưới thép kia lại.Nhưng mà tấm lưới kia quá lớn, ngược lại khiến nàng bị vây ở bên trong, Lưu Hỏa tức giận quát lên một tiếng, phi thân lên, che chở cho Lan Nhược, hai người kéo lấy tấm lưới."Tiểu thư, đi mau!"Thấy Tô Mạt vẫn bất động đứng trong sân, giống như bị dọa đến ngẩn người, Lan Nhược nóng vội quát.Tô Mạt di chuyển, tốc độ của nàng nhanh đến mức không nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, đã thấy một cây ngô đồng trong góc di chuyển, tán cây cao vút, lập tức bị nhét vào trong tấm lưới.Lưu Hỏa vui mừng, kéo Lan Nhược xuống, Tô Mạt xoay người nhảy lên dây thép của tấm lưới, dùng tốc độ nhanh như chớp bắn ra vào cương châm, sau đó bàn tay cầm đoản kiếm bay tới đâm vào người một Bạch y nhân.Bọn họ giống như không ngờ mấy người Tô Mạt lại có thể thoát ra, lập tức ngẩn người, Lưu Hỏa và Lan Nhược bắt chước làm theo, tấm lưới lớn liền bị phá.Tên cầm đầu vội vàng thu lưới về, nhưng bị cây ngô đồng đè nặng không dễ dàng kéo lại, hắn nhanh chóng quyết định từ bỏ, tránh để bị phản công lại.Lúc này, Tô Mạt quát một tiếng, giờ là thời cơ tốt để phản công.Đầu lĩnh đám Bạch y nhân cũng nổi giận, dẫn người xông vào trong sân, hai bên bắt đầu quyết chiến.Dù sao thì Bạch y nhân có nhiều người, tuy rằng cận chiến không chiếm được tiện nghi, nhưng bọn họ có nhiều độc dược, ba người Tô Mạt cũng có chút vất vả.Tô Mạt bị mấy tên Bạch y nhân vây quanh, bỗng nhiên tên cầm đầu đang công kích Lan Nhược quay sang đánh lén Tô Mạt, Lan Nhược bất chấp công kích về phía mình, xả thân đánh về phía Tô Mạt.Lưu Hỏa rất lo lắng, nhưng do khoảng cách xa chỉ có thể hét lớn một tiếng nhắc nhở Tô Mạt và Lan Nhược.Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy Lan Nhược đánh về phía mình, nhưng ở một phía khác, một bạch y nhân đội mũ kín mặt cũng đánh về phía mình.Chỉ trong chớp mắt, bọn họ liền đến trước mặt.Bạch y nhân một chưởng đánh về phía sau lưng Lan Nhược, nhưng Lan Nhược lại đánh về phía Tô Mạt.Tô Mạt cả kinh, gọi một tiếng Lan Nhược, giang tay muốn ôm lấy nàng ấy.Lưu Hỏa bởi vì quá lo lắng, liều mạng tiến về phía các nàng, lại nhìn thấy trong lòng Lan Nhược lóe lên hàn quang đánh về phía Tô Mạt, đó là một con dao sắc đang muốn đâm về phía Tô Mạt.Nhưng Tô Mạt lại không biết, cho rằng nàng ấy bị trọng thương, giang tay muốn đỡ lấy nàng ấy.