Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1909

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Nói dối!"Tô Mạt bất đắc dĩ nhướn mày, bản thân nàng không nói dối, bởi vì tu luyện Thiên Thông quyết, khiến cho nàng nhạy cảm hơn nhiều.Nàng cũng không biết Lan Nhược này là giả, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần khác thường, hơn nữa nếu thật sự là Lan Nhược, sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng, cho nàng ấy dù là độc dược nàng ấy cũng sẽ lập tức dùng, tuyệt đối sẽ không dùng đến.Mà Lan Nhược thật sự, cũng không thể không biết nàng lần này xuôi nam, vì đề phòng địch nhân, bọn họ bí mật sử dụng loại son kia.Nếu không có giải dược của nàng, khi nàng sử dụng một loại dược khác, người bên cạnh mình cũng sẽ trúng độc."Lan Nhược ở đâu?" Tô Mạt bình tĩnh nhìn nàng ta, khắp sân đều là thi thể của Bạch y nhân, ong độc và rắn độc.Nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ nhân dịch dung thành Lan Nhược kia."Lan Nhược" cười khanh khách, thật ra là một giọng nói vô cùng quyến rũ, Tô Mạt có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe qua ở đâu."Ngươi đoán xem!" Sóng mắt nàng ta lưu chuyển, đắc ý nhìn Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt quan tâm đến Lan Nhược, như vậy nàng ta sẽ không có nguy hiểm.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, "Lúc Lan Nhược đến chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, các ngươi mai phục trong phòng."Đến lúc đó đánh ngất Lan Nhược, bọn họ mai phục lâu như vậy, khẳng định là kế hoạch không hề có chút sơ hở nào."Đáng tiếc..." Nữ nhân kia tiếc hận, bắt được Tô Mạt, vậy chẳng khác nào bắt được Hoàng Phủ Cẩn.Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, nữ nhân này, quá lợi hại rồi!Ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta."Đưa giải dược cho ta, ta đảm bảo không thương tổn Lan Nhược." Nữ nhân kia tuy gương mặt giống Lan Nhược, nhưng lại bày ra thần thái xinh đẹp quyến rũ.Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, dùng kiếm đâm tới, "Yêu nữ, ta giết ngươi trước.""Ha ha, ta quả thật là yêu nữ, nếu đã biết nhau rồi, không thể không nói cho các ngươi, tên của ta là Thiên Diện Yêu Xà, ngươi -- nhớ cho kỹ."Nàng ta vậy mà lại giống như muốn quyến rũ Lưu Hỏa, Lưu Hỏa tức giận hai mắt đỏ lên, một đường kiếm đâm tới.Thiên Diện Yêu Xà cũng không né tránh, chỉ cười cười nhìn hắn, "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm nàng ta."Tô Mạt giữ Lưu Hỏa lại, "Ngươi là người của Quân gia Nam trạch, vì sao lại cứ muốn đối đầu với chúng ta, theo lý thì chúng ta không thù không oán."Thiên Diện Yêu Xà cười khanh khách, "Tô tiểu thư, có người chính là không vì có thù oán mới đáng chết, mà là -- chỉ cần các ngươi còn sống thì không được!"

"Nói dối!"

Tô Mạt bất đắc dĩ nhướn mày, bản thân nàng không nói dối, bởi vì tu luyện Thiên Thông quyết, khiến cho nàng nhạy cảm hơn nhiều.

Nàng cũng không biết Lan Nhược này là giả, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần khác thường, hơn nữa nếu thật sự là Lan Nhược, sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng, cho nàng ấy dù là độc dược nàng ấy cũng sẽ lập tức dùng, tuyệt đối sẽ không dùng đến.

Mà Lan Nhược thật sự, cũng không thể không biết nàng lần này xuôi nam, vì đề phòng địch nhân, bọn họ bí mật sử dụng loại son kia.

Nếu không có giải dược của nàng, khi nàng sử dụng một loại dược khác, người bên cạnh mình cũng sẽ trúng độc.

"Lan Nhược ở đâu?" Tô Mạt bình tĩnh nhìn nàng ta, khắp sân đều là thi thể của Bạch y nhân, ong độc và rắn độc.

Nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ nhân dịch dung thành Lan Nhược kia.

"Lan Nhược" cười khanh khách, thật ra là một giọng nói vô cùng quyến rũ, Tô Mạt có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe qua ở đâu.

"Ngươi đoán xem!" Sóng mắt nàng ta lưu chuyển, đắc ý nhìn Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt quan tâm đến Lan Nhược, như vậy nàng ta sẽ không có nguy hiểm.

Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, "Lúc Lan Nhược đến chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, các ngươi mai phục trong phòng."

Đến lúc đó đánh ngất Lan Nhược, bọn họ mai phục lâu như vậy, khẳng định là kế hoạch không hề có chút sơ hở nào.

"Đáng tiếc..." Nữ nhân kia tiếc hận, bắt được Tô Mạt, vậy chẳng khác nào bắt được Hoàng Phủ Cẩn.

Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, nữ nhân này, quá lợi hại rồi!

Ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta.

"Đưa giải dược cho ta, ta đảm bảo không thương tổn Lan Nhược." Nữ nhân kia tuy gương mặt giống Lan Nhược, nhưng lại bày ra thần thái xinh đẹp quyến rũ.

Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, dùng kiếm đâm tới, "Yêu nữ, ta giết ngươi trước."

"Ha ha, ta quả thật là yêu nữ, nếu đã biết nhau rồi, không thể không nói cho các ngươi, tên của ta là Thiên Diện Yêu Xà, ngươi -- nhớ cho kỹ."

Nàng ta vậy mà lại giống như muốn quyến rũ Lưu Hỏa, Lưu Hỏa tức giận hai mắt đỏ lên, một đường kiếm đâm tới.

Thiên Diện Yêu Xà cũng không né tránh, chỉ cười cười nhìn hắn, "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm nàng ta."

Tô Mạt giữ Lưu Hỏa lại, "Ngươi là người của Quân gia Nam trạch, vì sao lại cứ muốn đối đầu với chúng ta, theo lý thì chúng ta không thù không oán."

Thiên Diện Yêu Xà cười khanh khách, "Tô tiểu thư, có người chính là không vì có thù oán mới đáng chết, mà là -- chỉ cần các ngươi còn sống thì không được!"

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… "Nói dối!"Tô Mạt bất đắc dĩ nhướn mày, bản thân nàng không nói dối, bởi vì tu luyện Thiên Thông quyết, khiến cho nàng nhạy cảm hơn nhiều.Nàng cũng không biết Lan Nhược này là giả, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần khác thường, hơn nữa nếu thật sự là Lan Nhược, sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng, cho nàng ấy dù là độc dược nàng ấy cũng sẽ lập tức dùng, tuyệt đối sẽ không dùng đến.Mà Lan Nhược thật sự, cũng không thể không biết nàng lần này xuôi nam, vì đề phòng địch nhân, bọn họ bí mật sử dụng loại son kia.Nếu không có giải dược của nàng, khi nàng sử dụng một loại dược khác, người bên cạnh mình cũng sẽ trúng độc."Lan Nhược ở đâu?" Tô Mạt bình tĩnh nhìn nàng ta, khắp sân đều là thi thể của Bạch y nhân, ong độc và rắn độc.Nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ nhân dịch dung thành Lan Nhược kia."Lan Nhược" cười khanh khách, thật ra là một giọng nói vô cùng quyến rũ, Tô Mạt có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe qua ở đâu."Ngươi đoán xem!" Sóng mắt nàng ta lưu chuyển, đắc ý nhìn Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt quan tâm đến Lan Nhược, như vậy nàng ta sẽ không có nguy hiểm.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, "Lúc Lan Nhược đến chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, các ngươi mai phục trong phòng."Đến lúc đó đánh ngất Lan Nhược, bọn họ mai phục lâu như vậy, khẳng định là kế hoạch không hề có chút sơ hở nào."Đáng tiếc..." Nữ nhân kia tiếc hận, bắt được Tô Mạt, vậy chẳng khác nào bắt được Hoàng Phủ Cẩn.Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, nữ nhân này, quá lợi hại rồi!Ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta."Đưa giải dược cho ta, ta đảm bảo không thương tổn Lan Nhược." Nữ nhân kia tuy gương mặt giống Lan Nhược, nhưng lại bày ra thần thái xinh đẹp quyến rũ.Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, dùng kiếm đâm tới, "Yêu nữ, ta giết ngươi trước.""Ha ha, ta quả thật là yêu nữ, nếu đã biết nhau rồi, không thể không nói cho các ngươi, tên của ta là Thiên Diện Yêu Xà, ngươi -- nhớ cho kỹ."Nàng ta vậy mà lại giống như muốn quyến rũ Lưu Hỏa, Lưu Hỏa tức giận hai mắt đỏ lên, một đường kiếm đâm tới.Thiên Diện Yêu Xà cũng không né tránh, chỉ cười cười nhìn hắn, "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm nàng ta."Tô Mạt giữ Lưu Hỏa lại, "Ngươi là người của Quân gia Nam trạch, vì sao lại cứ muốn đối đầu với chúng ta, theo lý thì chúng ta không thù không oán."Thiên Diện Yêu Xà cười khanh khách, "Tô tiểu thư, có người chính là không vì có thù oán mới đáng chết, mà là -- chỉ cần các ngươi còn sống thì không được!"

Chương 1909