Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1918

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Quan trọng là thân phận của Nhạc Phong Nhi.Nếu bọn hắn giết Nhạc Phong Nhi, có khả năng sẽ vu oan cho mình.Dù là nàng giết Nhạc Phong Nhi, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không trở mặt với nàng, nhưng có một vấn đề, đó chính là Hoàng Phủ Cẩn sẽ tự trách.Chỉ cần Nhạc Phong Nhi chết, sẽ ở thành cái gai trong lòng hắn.Khiến cho hắn cả đời này không yên tâm được.Nếu Thiên Diện Yêu Xà hiểu được điều này, chỉ cần xuống tay với Nhạc Phong Nhi, vậy thì chuyện sẽ rất khó để giải quyết.Cho nên Tô Mạt phải bảo vệ Nhạc Phong Nhi an toàn, không phải do lý do nào khác, chỉ đơn thuần coi nàng ta như một đồ vật, một vật khiến Hoàng Phủ Cẩn không áy náy.Để Nhạc Phong Nhi chết có rất nhiều cách, nhưng chết không giải quyết được vấn đề.Nàng không thể hành động theo tình cảm được.Hoàng Phủ Cẩn đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt có chút âm trầm.Nói trắng ra là hắn không đúng, không tốt, nếu hắn không ra ngoài uống rượu, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mạt, nếu hắn an tâm thoải mái giao Nhạc Phong Nhi cho Tô Mạt, mặc kệ nàng ta làm gì hắn đều mặc kệ.Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.Lưu Vân ở ngoài cửa không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại không thể không bẩm báo, đành phải ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, tiểu thư, Thẩm gia tam công tử cùng Thẩm tiểu thư tới hỏi thăm."Không ngờ hai người này lại tới, vốn là Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt còn đang tính đi.Hai người chỉnh sửa một chút rồi ra ngoài gặp khách.Tuy rằng đang ở nhà trọ, Lưu Vân vẫn chọn một tiểu viện yên tĩnh, cũng không ở phía trước.Cách ăn mặc của Thẩm Tinh Tinh thật sự là khiến người ta lóa mắt, còn đẹp hơn vài phần so với khổng tước, bên cạnh nàng ta, Thẩm tam công tử cũng là cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tán cây quế, gần như hòa thành một với mùi hoa quế, quả thật là cảnh đẹp ý vui.Thẩm Tinh Tinh vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi ra, lập tức bước lên trước, "Ai nha, ta nói các ngươi đến cửa hàng nhà ta mà ở, các ngươi lại còn khách khí. Sao nào, ta nghe tam ca nói, khi huynh ấy đang uống rượu thì gặp các ngươi đang đánh nhau với người khác. Tòa nhà các người ở, nghe nói cũng bị người ta đốt rồi sao? Chậc chậc, người nào tức giận lớn vậy?"Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của nàng ta, Tô Mạt nhịn không được muốn đánh nàng ta.Thẩm Tam vẫn bảo trì bình thản, không hề xấu hổ vì hành vi của muội muội nhà mình, hắn chắp tay hành lễ, tuy là cung kính nhưng không khiêm tốn."Doãn công tử vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi.

Quan trọng là thân phận của Nhạc Phong Nhi.

Nếu bọn hắn giết Nhạc Phong Nhi, có khả năng sẽ vu oan cho mình.

Dù là nàng giết Nhạc Phong Nhi, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không trở mặt với nàng, nhưng có một vấn đề, đó chính là Hoàng Phủ Cẩn sẽ tự trách.

Chỉ cần Nhạc Phong Nhi chết, sẽ ở thành cái gai trong lòng hắn.

Khiến cho hắn cả đời này không yên tâm được.

Nếu Thiên Diện Yêu Xà hiểu được điều này, chỉ cần xuống tay với Nhạc Phong Nhi, vậy thì chuyện sẽ rất khó để giải quyết.

Cho nên Tô Mạt phải bảo vệ Nhạc Phong Nhi an toàn, không phải do lý do nào khác, chỉ đơn thuần coi nàng ta như một đồ vật, một vật khiến Hoàng Phủ Cẩn không áy náy.

Để Nhạc Phong Nhi chết có rất nhiều cách, nhưng chết không giải quyết được vấn đề.

Nàng không thể hành động theo tình cảm được.

Hoàng Phủ Cẩn đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt có chút âm trầm.

Nói trắng ra là hắn không đúng, không tốt, nếu hắn không ra ngoài uống rượu, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mạt, nếu hắn an tâm thoải mái giao Nhạc Phong Nhi cho Tô Mạt, mặc kệ nàng ta làm gì hắn đều mặc kệ.

Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lưu Vân ở ngoài cửa không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại không thể không bẩm báo, đành phải ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, tiểu thư, Thẩm gia tam công tử cùng Thẩm tiểu thư tới hỏi thăm."

Không ngờ hai người này lại tới, vốn là Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt còn đang tính đi.

Hai người chỉnh sửa một chút rồi ra ngoài gặp khách.

Tuy rằng đang ở nhà trọ, Lưu Vân vẫn chọn một tiểu viện yên tĩnh, cũng không ở phía trước.

Cách ăn mặc của Thẩm Tinh Tinh thật sự là khiến người ta lóa mắt, còn đẹp hơn vài phần so với khổng tước, bên cạnh nàng ta, Thẩm tam công tử cũng là cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tán cây quế, gần như hòa thành một với mùi hoa quế, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Tinh Tinh vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi ra, lập tức bước lên trước, "Ai nha, ta nói các ngươi đến cửa hàng nhà ta mà ở, các ngươi lại còn khách khí. Sao nào, ta nghe tam ca nói, khi huynh ấy đang uống rượu thì gặp các ngươi đang đánh nhau với người khác. Tòa nhà các người ở, nghe nói cũng bị người ta đốt rồi sao? Chậc chậc, người nào tức giận lớn vậy?"

Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của nàng ta, Tô Mạt nhịn không được muốn đánh nàng ta.

Thẩm Tam vẫn bảo trì bình thản, không hề xấu hổ vì hành vi của muội muội nhà mình, hắn chắp tay hành lễ, tuy là cung kính nhưng không khiêm tốn.

"Doãn công tử vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Quan trọng là thân phận của Nhạc Phong Nhi.Nếu bọn hắn giết Nhạc Phong Nhi, có khả năng sẽ vu oan cho mình.Dù là nàng giết Nhạc Phong Nhi, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không trở mặt với nàng, nhưng có một vấn đề, đó chính là Hoàng Phủ Cẩn sẽ tự trách.Chỉ cần Nhạc Phong Nhi chết, sẽ ở thành cái gai trong lòng hắn.Khiến cho hắn cả đời này không yên tâm được.Nếu Thiên Diện Yêu Xà hiểu được điều này, chỉ cần xuống tay với Nhạc Phong Nhi, vậy thì chuyện sẽ rất khó để giải quyết.Cho nên Tô Mạt phải bảo vệ Nhạc Phong Nhi an toàn, không phải do lý do nào khác, chỉ đơn thuần coi nàng ta như một đồ vật, một vật khiến Hoàng Phủ Cẩn không áy náy.Để Nhạc Phong Nhi chết có rất nhiều cách, nhưng chết không giải quyết được vấn đề.Nàng không thể hành động theo tình cảm được.Hoàng Phủ Cẩn đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt có chút âm trầm.Nói trắng ra là hắn không đúng, không tốt, nếu hắn không ra ngoài uống rượu, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mạt, nếu hắn an tâm thoải mái giao Nhạc Phong Nhi cho Tô Mạt, mặc kệ nàng ta làm gì hắn đều mặc kệ.Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.Lưu Vân ở ngoài cửa không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại không thể không bẩm báo, đành phải ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, tiểu thư, Thẩm gia tam công tử cùng Thẩm tiểu thư tới hỏi thăm."Không ngờ hai người này lại tới, vốn là Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt còn đang tính đi.Hai người chỉnh sửa một chút rồi ra ngoài gặp khách.Tuy rằng đang ở nhà trọ, Lưu Vân vẫn chọn một tiểu viện yên tĩnh, cũng không ở phía trước.Cách ăn mặc của Thẩm Tinh Tinh thật sự là khiến người ta lóa mắt, còn đẹp hơn vài phần so với khổng tước, bên cạnh nàng ta, Thẩm tam công tử cũng là cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tán cây quế, gần như hòa thành một với mùi hoa quế, quả thật là cảnh đẹp ý vui.Thẩm Tinh Tinh vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi ra, lập tức bước lên trước, "Ai nha, ta nói các ngươi đến cửa hàng nhà ta mà ở, các ngươi lại còn khách khí. Sao nào, ta nghe tam ca nói, khi huynh ấy đang uống rượu thì gặp các ngươi đang đánh nhau với người khác. Tòa nhà các người ở, nghe nói cũng bị người ta đốt rồi sao? Chậc chậc, người nào tức giận lớn vậy?"Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của nàng ta, Tô Mạt nhịn không được muốn đánh nàng ta.Thẩm Tam vẫn bảo trì bình thản, không hề xấu hổ vì hành vi của muội muội nhà mình, hắn chắp tay hành lễ, tuy là cung kính nhưng không khiêm tốn."Doãn công tử vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi.

Chương 1918