Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1940
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta nguyện ý đánh cuộc, đánh cuộc vương gia có tình cảm với mình, không phải là vì ca ca nên mới chiếu cố mình.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, không có nổi giận, ngược lại nở nụ cười, không sao cả nói: “Nhạc cô nương, cô đi tìm vương gia hỏi một chút, bảo hắn đến nói với ta. Nếu hắn nói, ta đây sẽ không từ chối điều gì.”Nhạc Phong Nhi đánh cuộc, chẳng lẽ nàng không đánh cuộc sao?Huống hồ, dù đánh cược hay không, nàng đều vô cùng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không như vậy.Hắn sớm biết nàng luôn kiên trì với quan điểm một đời một kiếp một đôi mình.Nàng sẽ không chia sẻ trượng phu với bất kỳ nữ nhân nào.Nếu Hoàng Phủ Cẩn ngay cả điều này cũng không kiên trì được, vậy xứng đáng với tình cảm của nàng đối với hắn sao?Nếu Nhạc Phong Nhi cảm thấy bản thân tốt bụng như vậy, vậy thì để nàng đánh nát mộng tưởng của nàng ta, như vậy so với việc mình cùng nàng ta so đo thì nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều.“Ta có việc phải làm, Nhạc cô nương cứ an tâm đi hỏi, chỉ cần vương gia mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối.”Nói xong, nàng cười, đi hai bước, đứng bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: “Nhạc cô nương, có một số thời điểm, nằm mơ là tốt, nhưng mà dựa vào giấc mơ để sống, thật là đáng buồn.”Sắc mặt Nhạc Phong Nhi thay đổi, nàng ta cắn môi nói: “Tiểu thư hà tất phải gây sự ở chốn đông người, không để cho Phong Nhi đường sống sao?”Tô Mạt cười lạnh, “Vận mệnh nằm trong tay của chính mình, đường cũng là tự bản thân mình đi.”Nhớ lại năm đó nàng cũng là một thứ nữ không được sủng ái, gần như là bị di nương hành hạ đến chết.Còn không phải là dựa vào bản thân mình tự đi sao.Nói xong nàng bảo Lan Như đi cùng mình, vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng hét lớn, chỉ thấy Nhạc Phong Nhi lập tức ngã văng ra ngoài, va chạm trên thềm đá gần đó.Mà cùng lúc đó, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đi từ một phòng khác ra, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Phong Nhi té ngã trên đất.Nhạc Phong Nhi rên vài tiếng, gắng gượng muốn đứng dậy, sau đó lại lập tức ngã xuống.Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, theo bản năng tiến lên nâng nàng ta dậy, Nhạc Phong Nhi thừa cơ ngả người vào vai hắn, khóc nức nở.Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Tô Mạt và Lan Như đứng tại chỗ, hơi mỉm cười nhìn hai người.Hoàng Phủ Cẩn xem xét một chút, trên trán Nhạc Phong Nhi bị xước một chút, mảu chảy ra.“Cẩn ca ca, huynh xem vừa rồi nàng sao lại ngã sấp xuống vậy? Còn khiến chúng ta giật mình đấy.” Tô Mạt cũng không tiến lên, đứng ở đó cười nói.Khi Hoàng Phủ Cẩn vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Nhạc Phong Nhi ngã ra từ bên cạnh Tô Mạt, căn bản không chú ý, hắn đem Nhạc Phong Nhi giao cho Lan Như, “Đưa nàng đi bôi thuốc.”
Nàng ta nguyện ý đánh cuộc, đánh cuộc vương gia có tình cảm với mình, không phải là vì ca ca nên mới chiếu cố mình.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, không có nổi giận, ngược lại nở nụ cười, không sao cả nói: “Nhạc cô nương, cô đi tìm vương gia hỏi một chút, bảo hắn đến nói với ta. Nếu hắn nói, ta đây sẽ không từ chối điều gì.”
Nhạc Phong Nhi đánh cuộc, chẳng lẽ nàng không đánh cuộc sao?
Huống hồ, dù đánh cược hay không, nàng đều vô cùng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không như vậy.
Hắn sớm biết nàng luôn kiên trì với quan điểm một đời một kiếp một đôi mình.
Nàng sẽ không chia sẻ trượng phu với bất kỳ nữ nhân nào.
Nếu Hoàng Phủ Cẩn ngay cả điều này cũng không kiên trì được, vậy xứng đáng với tình cảm của nàng đối với hắn sao?
Nếu Nhạc Phong Nhi cảm thấy bản thân tốt bụng như vậy, vậy thì để nàng đánh nát mộng tưởng của nàng ta, như vậy so với việc mình cùng nàng ta so đo thì nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều.
“Ta có việc phải làm, Nhạc cô nương cứ an tâm đi hỏi, chỉ cần vương gia mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối.”
Nói xong, nàng cười, đi hai bước, đứng bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: “Nhạc cô nương, có một số thời điểm, nằm mơ là tốt, nhưng mà dựa vào giấc mơ để sống, thật là đáng buồn.”
Sắc mặt Nhạc Phong Nhi thay đổi, nàng ta cắn môi nói: “Tiểu thư hà tất phải gây sự ở chốn đông người, không để cho Phong Nhi đường sống sao?”
Tô Mạt cười lạnh, “Vận mệnh nằm trong tay của chính mình, đường cũng là tự bản thân mình đi.”
Nhớ lại năm đó nàng cũng là một thứ nữ không được sủng ái, gần như là bị di nương hành hạ đến chết.
Còn không phải là dựa vào bản thân mình tự đi sao.
Nói xong nàng bảo Lan Như đi cùng mình, vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng hét lớn, chỉ thấy Nhạc Phong Nhi lập tức ngã văng ra ngoài, va chạm trên thềm đá gần đó.
Mà cùng lúc đó, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đi từ một phòng khác ra, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Phong Nhi té ngã trên đất.
Nhạc Phong Nhi rên vài tiếng, gắng gượng muốn đứng dậy, sau đó lại lập tức ngã xuống.
Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, theo bản năng tiến lên nâng nàng ta dậy, Nhạc Phong Nhi thừa cơ ngả người vào vai hắn, khóc nức nở.
Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Tô Mạt và Lan Như đứng tại chỗ, hơi mỉm cười nhìn hai người.
Hoàng Phủ Cẩn xem xét một chút, trên trán Nhạc Phong Nhi bị xước một chút, mảu chảy ra.
“Cẩn ca ca, huynh xem vừa rồi nàng sao lại ngã sấp xuống vậy? Còn khiến chúng ta giật mình đấy.” Tô Mạt cũng không tiến lên, đứng ở đó cười nói.
Khi Hoàng Phủ Cẩn vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Nhạc Phong Nhi ngã ra từ bên cạnh Tô Mạt, căn bản không chú ý, hắn đem Nhạc Phong Nhi giao cho Lan Như, “Đưa nàng đi bôi thuốc.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta nguyện ý đánh cuộc, đánh cuộc vương gia có tình cảm với mình, không phải là vì ca ca nên mới chiếu cố mình.Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, không có nổi giận, ngược lại nở nụ cười, không sao cả nói: “Nhạc cô nương, cô đi tìm vương gia hỏi một chút, bảo hắn đến nói với ta. Nếu hắn nói, ta đây sẽ không từ chối điều gì.”Nhạc Phong Nhi đánh cuộc, chẳng lẽ nàng không đánh cuộc sao?Huống hồ, dù đánh cược hay không, nàng đều vô cùng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không như vậy.Hắn sớm biết nàng luôn kiên trì với quan điểm một đời một kiếp một đôi mình.Nàng sẽ không chia sẻ trượng phu với bất kỳ nữ nhân nào.Nếu Hoàng Phủ Cẩn ngay cả điều này cũng không kiên trì được, vậy xứng đáng với tình cảm của nàng đối với hắn sao?Nếu Nhạc Phong Nhi cảm thấy bản thân tốt bụng như vậy, vậy thì để nàng đánh nát mộng tưởng của nàng ta, như vậy so với việc mình cùng nàng ta so đo thì nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều.“Ta có việc phải làm, Nhạc cô nương cứ an tâm đi hỏi, chỉ cần vương gia mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối.”Nói xong, nàng cười, đi hai bước, đứng bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: “Nhạc cô nương, có một số thời điểm, nằm mơ là tốt, nhưng mà dựa vào giấc mơ để sống, thật là đáng buồn.”Sắc mặt Nhạc Phong Nhi thay đổi, nàng ta cắn môi nói: “Tiểu thư hà tất phải gây sự ở chốn đông người, không để cho Phong Nhi đường sống sao?”Tô Mạt cười lạnh, “Vận mệnh nằm trong tay của chính mình, đường cũng là tự bản thân mình đi.”Nhớ lại năm đó nàng cũng là một thứ nữ không được sủng ái, gần như là bị di nương hành hạ đến chết.Còn không phải là dựa vào bản thân mình tự đi sao.Nói xong nàng bảo Lan Như đi cùng mình, vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng hét lớn, chỉ thấy Nhạc Phong Nhi lập tức ngã văng ra ngoài, va chạm trên thềm đá gần đó.Mà cùng lúc đó, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đi từ một phòng khác ra, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Phong Nhi té ngã trên đất.Nhạc Phong Nhi rên vài tiếng, gắng gượng muốn đứng dậy, sau đó lại lập tức ngã xuống.Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, theo bản năng tiến lên nâng nàng ta dậy, Nhạc Phong Nhi thừa cơ ngả người vào vai hắn, khóc nức nở.Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Tô Mạt và Lan Như đứng tại chỗ, hơi mỉm cười nhìn hai người.Hoàng Phủ Cẩn xem xét một chút, trên trán Nhạc Phong Nhi bị xước một chút, mảu chảy ra.“Cẩn ca ca, huynh xem vừa rồi nàng sao lại ngã sấp xuống vậy? Còn khiến chúng ta giật mình đấy.” Tô Mạt cũng không tiến lên, đứng ở đó cười nói.Khi Hoàng Phủ Cẩn vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Nhạc Phong Nhi ngã ra từ bên cạnh Tô Mạt, căn bản không chú ý, hắn đem Nhạc Phong Nhi giao cho Lan Như, “Đưa nàng đi bôi thuốc.”