Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1942
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lông mày Thẩm Tinh Tinh dựng lên, “Tô Mạt?”Nhạc Phong Nhi gật đầu, thấp giọng nói: “Ta muốn nói chuyện với nàng ấy, ai ngờ nàng không nói hai câu liền mắng người, bảo ta biến đi, ta cầu xin nàng, nàng liền...”Nàng ta nói xong người khác liền thấy động lòng, mà Thẩm Tinh Tinh từ trước đến giờ vẫn luôn có ý kiến về Tô Mạt, tất nhiên là không hề nghi ngờ gì.Lúc này mấy người Thẩm tam tới, nàng liền tức giận nói: “Các huynh cả ngày đều nói Tô Mạt tốt, nàng ta nào tốt đẹp gì, lòng dạ rắn rết, lại ghen tuông, tính kế, không chấp nhận được người khác.”DOãn Thiếu Đường cười hì hì vừa muốn nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh trợn mắt nhìn hắn, “Ngậm miệng.”Thẩm Tam liếc mắt nhìn Ngụy An Lương một cái, lại nhìn Nhạc Phong Nhi, không khỏi nhướn mày, “Nhạc cô nương lần này lại có tin tức gì vậy?”Lần trước xúi giục Thẩm Tinh Tinh đi tìm quan phủ, các nàng làm vậy là thừa, Thẩm Tam cảm thấy có chút đau đầu.Nhạc Phong Nhi quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Tam, nam nhân trước mắt cũng là một người vô cùng dễ nhìn, nhưng mà nghe nói hắn là người vô cùng đào hoa, hiện giờ nhìn thấy cũng rất đứng đắn, quay đầu liền tìm đến chỗ chơi bời, hơn nữa tốc độ thay nữ nhân còn nhanh hơn thay quần áo.Một ngày hắn cũng phải thay đến ba bộ quần áo.Nam nhân tốt nhất trên thế gian này tất nhiên vẫn là vương gia.Thẩm Tinh Tinh trừng mắt, “Tam ca, huynh đồng tình một chút có được hay không?”Nàng bảo Phỉ Thúy và Linh Đang mang thuốc tới bôi cho Nhạc Phong Nhi.Linh Đang níu chặt khăn, mắt vẫn nhìn Thẩm tam công tử, từ khi Thẩm Tam gia nhập đội ngũ của bọn họ, nàng ta luôn hồn bay phách lạc.Phỉ Thúy kéo kéo ống tay nàng ta, đem thuốc qua bôi cho Nhạc Phong Nhi.Nhạc Phong Nhi nói cảm ơn, vén tóc lên để Phỉ Thúy bôi thuốc.Phỉ Thúy giúp nàng ta bôi thuốc xong, sau đó tìm một mảnh vải hồng nhạt, bên trong lót thêm vải mỏng, giúp nàng ta băng bó vết thương.Ngụy An Lương liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, hỏi: “Không biết vương gia và Tô tiểu thư đang bận việc gì, ngày thường nếu không đi thăm hỏi, còn lại rất khó gặp. Đến đây, ta có một số bằng hữu muốn giới thiệu cho hai người làm quen.”Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu, nhìn Ngụy An Lương một cái, nghĩ thầm: Ngụy An Lương này cũng coi như có quyền thế, đáng tiếc chỉ là bang chủ, chẳng qua là nếu có thể kéo hắn về phía mình, về sau có lẽ sẽ trợ giúp được cho mình.Nàng ta thở dài một cái: “Ngụy bang chủ sao biết được, Vương gia chúng ta đều nghe theo Tô tiểu thư. Tô tiểu thư trời sinh tính cẩn thận, không thích tùy tiện kết bạn với người khác, hơn nữa mấy vị, một người là bang chủ dân gian, thế lực khổng lồ, khiến cho người khác kiêng kị, một người là Thẩm gia Tam công tử, cũng coi như là đối thủ. Một người nữa là...”
Lông mày Thẩm Tinh Tinh dựng lên, “Tô Mạt?”
Nhạc Phong Nhi gật đầu, thấp giọng nói: “Ta muốn nói chuyện với nàng ấy, ai ngờ nàng không nói hai câu liền mắng người, bảo ta biến đi, ta cầu xin nàng, nàng liền...”
Nàng ta nói xong người khác liền thấy động lòng, mà Thẩm Tinh Tinh từ trước đến giờ vẫn luôn có ý kiến về Tô Mạt, tất nhiên là không hề nghi ngờ gì.
Lúc này mấy người Thẩm tam tới, nàng liền tức giận nói: “Các huynh cả ngày đều nói Tô Mạt tốt, nàng ta nào tốt đẹp gì, lòng dạ rắn rết, lại ghen tuông, tính kế, không chấp nhận được người khác.”
DOãn Thiếu Đường cười hì hì vừa muốn nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh trợn mắt nhìn hắn, “Ngậm miệng.”
Thẩm Tam liếc mắt nhìn Ngụy An Lương một cái, lại nhìn Nhạc Phong Nhi, không khỏi nhướn mày, “Nhạc cô nương lần này lại có tin tức gì vậy?”
Lần trước xúi giục Thẩm Tinh Tinh đi tìm quan phủ, các nàng làm vậy là thừa, Thẩm Tam cảm thấy có chút đau đầu.
Nhạc Phong Nhi quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Tam, nam nhân trước mắt cũng là một người vô cùng dễ nhìn, nhưng mà nghe nói hắn là người vô cùng đào hoa, hiện giờ nhìn thấy cũng rất đứng đắn, quay đầu liền tìm đến chỗ chơi bời, hơn nữa tốc độ thay nữ nhân còn nhanh hơn thay quần áo.
Một ngày hắn cũng phải thay đến ba bộ quần áo.
Nam nhân tốt nhất trên thế gian này tất nhiên vẫn là vương gia.
Thẩm Tinh Tinh trừng mắt, “Tam ca, huynh đồng tình một chút có được hay không?”
Nàng bảo Phỉ Thúy và Linh Đang mang thuốc tới bôi cho Nhạc Phong Nhi.
Linh Đang níu chặt khăn, mắt vẫn nhìn Thẩm tam công tử, từ khi Thẩm Tam gia nhập đội ngũ của bọn họ, nàng ta luôn hồn bay phách lạc.
Phỉ Thúy kéo kéo ống tay nàng ta, đem thuốc qua bôi cho Nhạc Phong Nhi.
Nhạc Phong Nhi nói cảm ơn, vén tóc lên để Phỉ Thúy bôi thuốc.
Phỉ Thúy giúp nàng ta bôi thuốc xong, sau đó tìm một mảnh vải hồng nhạt, bên trong lót thêm vải mỏng, giúp nàng ta băng bó vết thương.
Ngụy An Lương liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, hỏi: “Không biết vương gia và Tô tiểu thư đang bận việc gì, ngày thường nếu không đi thăm hỏi, còn lại rất khó gặp. Đến đây, ta có một số bằng hữu muốn giới thiệu cho hai người làm quen.”
Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu, nhìn Ngụy An Lương một cái, nghĩ thầm: Ngụy An Lương này cũng coi như có quyền thế, đáng tiếc chỉ là bang chủ, chẳng qua là nếu có thể kéo hắn về phía mình, về sau có lẽ sẽ trợ giúp được cho mình.
Nàng ta thở dài một cái: “Ngụy bang chủ sao biết được, Vương gia chúng ta đều nghe theo Tô tiểu thư. Tô tiểu thư trời sinh tính cẩn thận, không thích tùy tiện kết bạn với người khác, hơn nữa mấy vị, một người là bang chủ dân gian, thế lực khổng lồ, khiến cho người khác kiêng kị, một người là Thẩm gia Tam công tử, cũng coi như là đối thủ. Một người nữa là...”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lông mày Thẩm Tinh Tinh dựng lên, “Tô Mạt?”Nhạc Phong Nhi gật đầu, thấp giọng nói: “Ta muốn nói chuyện với nàng ấy, ai ngờ nàng không nói hai câu liền mắng người, bảo ta biến đi, ta cầu xin nàng, nàng liền...”Nàng ta nói xong người khác liền thấy động lòng, mà Thẩm Tinh Tinh từ trước đến giờ vẫn luôn có ý kiến về Tô Mạt, tất nhiên là không hề nghi ngờ gì.Lúc này mấy người Thẩm tam tới, nàng liền tức giận nói: “Các huynh cả ngày đều nói Tô Mạt tốt, nàng ta nào tốt đẹp gì, lòng dạ rắn rết, lại ghen tuông, tính kế, không chấp nhận được người khác.”DOãn Thiếu Đường cười hì hì vừa muốn nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh trợn mắt nhìn hắn, “Ngậm miệng.”Thẩm Tam liếc mắt nhìn Ngụy An Lương một cái, lại nhìn Nhạc Phong Nhi, không khỏi nhướn mày, “Nhạc cô nương lần này lại có tin tức gì vậy?”Lần trước xúi giục Thẩm Tinh Tinh đi tìm quan phủ, các nàng làm vậy là thừa, Thẩm Tam cảm thấy có chút đau đầu.Nhạc Phong Nhi quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Tam, nam nhân trước mắt cũng là một người vô cùng dễ nhìn, nhưng mà nghe nói hắn là người vô cùng đào hoa, hiện giờ nhìn thấy cũng rất đứng đắn, quay đầu liền tìm đến chỗ chơi bời, hơn nữa tốc độ thay nữ nhân còn nhanh hơn thay quần áo.Một ngày hắn cũng phải thay đến ba bộ quần áo.Nam nhân tốt nhất trên thế gian này tất nhiên vẫn là vương gia.Thẩm Tinh Tinh trừng mắt, “Tam ca, huynh đồng tình một chút có được hay không?”Nàng bảo Phỉ Thúy và Linh Đang mang thuốc tới bôi cho Nhạc Phong Nhi.Linh Đang níu chặt khăn, mắt vẫn nhìn Thẩm tam công tử, từ khi Thẩm Tam gia nhập đội ngũ của bọn họ, nàng ta luôn hồn bay phách lạc.Phỉ Thúy kéo kéo ống tay nàng ta, đem thuốc qua bôi cho Nhạc Phong Nhi.Nhạc Phong Nhi nói cảm ơn, vén tóc lên để Phỉ Thúy bôi thuốc.Phỉ Thúy giúp nàng ta bôi thuốc xong, sau đó tìm một mảnh vải hồng nhạt, bên trong lót thêm vải mỏng, giúp nàng ta băng bó vết thương.Ngụy An Lương liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, hỏi: “Không biết vương gia và Tô tiểu thư đang bận việc gì, ngày thường nếu không đi thăm hỏi, còn lại rất khó gặp. Đến đây, ta có một số bằng hữu muốn giới thiệu cho hai người làm quen.”Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu, nhìn Ngụy An Lương một cái, nghĩ thầm: Ngụy An Lương này cũng coi như có quyền thế, đáng tiếc chỉ là bang chủ, chẳng qua là nếu có thể kéo hắn về phía mình, về sau có lẽ sẽ trợ giúp được cho mình.Nàng ta thở dài một cái: “Ngụy bang chủ sao biết được, Vương gia chúng ta đều nghe theo Tô tiểu thư. Tô tiểu thư trời sinh tính cẩn thận, không thích tùy tiện kết bạn với người khác, hơn nữa mấy vị, một người là bang chủ dân gian, thế lực khổng lồ, khiến cho người khác kiêng kị, một người là Thẩm gia Tam công tử, cũng coi như là đối thủ. Một người nữa là...”