Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1944

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngụy An Lương đứng lui ra một chút, mời nàng ta đứng dưới bóng cây, “Giờ Nhạc cô nương có thể nói rồi.”Nhạc Phong Nhi thở dốc một hơi: “Tất nhiên, chẳng qua là Ngụy bang chủ cũng nên nói cho ta biết, người vì sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện của tiểu thư như vậy.”Ngụy An Lương do dự một chút, thuận miệng nói: “Tô tiểu thư danh tiếng khắp thiên hạ, hơn nữa còn nắm giữ nhiều sinh ý như vậy, chờ một thời gian nữa, sẽ có thể sánh vai cùng Thẩm gia.”Nhạc Phong Nhi lại hỏi tiếp, “Nói như vậy, Ngụy bang chủ là vì quyết định đại sự.”Nàng ta còn tưởng rằng Ngụy An Lương nhìn trúng Tô Mạt.Ngụy An Lương không nói gì nữa, xem như im lặng là không thừa nhận .Nhạc Phong Nhi cười nói: “Ta còn tưởng Ngụy bang chủ thích Thẩm tiểu thư.”Thẩm gia đúng là giàu có, Thẩm tiểu thư được sủng ái, nếu làm rể hiền, vinh hoa phú quý chẳng phải là đếm cũng không hết sao.Nghe nàng ta tự cho là đúng, Ngụy An Lương cười một cái, không tỏ rõ cảm xúc gì.Hắn thâm trầm như vậy, tất nhiên sẽ không để cho người khác dễ dàng đoán được tâm tư, “Nhạc cô nương đừng nên lãng phí thời gian nữa. Tránh để cho người khác phát hiện.”Nhạc Phong Nhi nói khẽ: “Bọn họ giống như là đang tra tấn một người, chấc chấc, thảm đến mức nghe là không đành lòng.”Ngụy An Lương nhớ kỹ, lại không hỏi, chỉ nói: “Nhạc cô nương vẫn là nói chuyện kia đi.”Nói xong đưa một tập ngân phiếu qua.Nhạc Phong Nhi cười duyên nói: “Ta tất nhiên là tin tưởng Ngụy bang chủ, không cần kiểm tra rồi.'Tối đen không nhìn rõ cái gì, trở về phòng nhìn cũng như vậy.“Ta nghe nói hình như vương gia và tiểu thư trên đường từ kinh thành đến Trữ Châu gặp phục kích, quốc công lại bị trúng độc, bị thương như thế nào thì cũng không rõ.”Ngụy An Lương kinh ngạc nói: “Không phải Tô quốc công ở lại giúp tân đế sao?”Nhạc Phong Nhi hừ nói: “Ngụy bang chủ, hư hư thật thật, ngươi biết được sao? Lần này vương gia và tiểu thư xuôi nam, cũng là để làm việc cho tân đế, chẳng qua là theo ta được biết, chỉ sợ là lấy đó làm chiêu bài, thật ra là làm việc của mình.”“Ý của Nhạc cô nương là tiểu thư muốn khai đao với Thẩm gia sao?”Dù sao sinh ý của Tô Mạt càng ngày càng lớn, mà Giang Nam vẫn là thiên hạ của Thẩm gia, Thẩm gia phú giáp một phương, triều đình không thể không động lòng.Tiên đế vừa chết, những lời hứa kia đều có khả năng tân đế sẽ không tuân thủ nữa.Hiện giờ biên cương cũng bị cường địch rình vây, hơn nữa tân đế mới đăng cơ, chưa ngồi yên trên ngai vàng, tất nhiên cần của cải chống đỡ.Nuôi quân là khoản chi rất lớn.Ngụy An Lương trầm tư, lại nói: “Đa tạ Nhạc cô nương. Mong rằng nếu có nhiều tin tức hơn có thể cho tại hạ biết, tại hạ nhất định sẽ không bạc đãi Nhạc cô nương.”

Ngụy An Lương đứng lui ra một chút, mời nàng ta đứng dưới bóng cây, “Giờ Nhạc cô nương có thể nói rồi.”

Nhạc Phong Nhi thở dốc một hơi: “Tất nhiên, chẳng qua là Ngụy bang chủ cũng nên nói cho ta biết, người vì sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện của tiểu thư như vậy.”

Ngụy An Lương do dự một chút, thuận miệng nói: “Tô tiểu thư danh tiếng khắp thiên hạ, hơn nữa còn nắm giữ nhiều sinh ý như vậy, chờ một thời gian nữa, sẽ có thể sánh vai cùng Thẩm gia.”

Nhạc Phong Nhi lại hỏi tiếp, “Nói như vậy, Ngụy bang chủ là vì quyết định đại sự.”

Nàng ta còn tưởng rằng Ngụy An Lương nhìn trúng Tô Mạt.

Ngụy An Lương không nói gì nữa, xem như im lặng là không thừa nhận .

Nhạc Phong Nhi cười nói: “Ta còn tưởng Ngụy bang chủ thích Thẩm tiểu thư.”

Thẩm gia đúng là giàu có, Thẩm tiểu thư được sủng ái, nếu làm rể hiền, vinh hoa phú quý chẳng phải là đếm cũng không hết sao.

Nghe nàng ta tự cho là đúng, Ngụy An Lương cười một cái, không tỏ rõ cảm xúc gì.

Hắn thâm trầm như vậy, tất nhiên sẽ không để cho người khác dễ dàng đoán được tâm tư, “Nhạc cô nương đừng nên lãng phí thời gian nữa. Tránh để cho người khác phát hiện.”

Nhạc Phong Nhi nói khẽ: “Bọn họ giống như là đang tra tấn một người, chấc chấc, thảm đến mức nghe là không đành lòng.”

Ngụy An Lương nhớ kỹ, lại không hỏi, chỉ nói: “Nhạc cô nương vẫn là nói chuyện kia đi.”

Nói xong đưa một tập ngân phiếu qua.

Nhạc Phong Nhi cười duyên nói: “Ta tất nhiên là tin tưởng Ngụy bang chủ, không cần kiểm tra rồi.'

Tối đen không nhìn rõ cái gì, trở về phòng nhìn cũng như vậy.

“Ta nghe nói hình như vương gia và tiểu thư trên đường từ kinh thành đến Trữ Châu gặp phục kích, quốc công lại bị trúng độc, bị thương như thế nào thì cũng không rõ.”

Ngụy An Lương kinh ngạc nói: “Không phải Tô quốc công ở lại giúp tân đế sao?”

Nhạc Phong Nhi hừ nói: “Ngụy bang chủ, hư hư thật thật, ngươi biết được sao? Lần này vương gia và tiểu thư xuôi nam, cũng là để làm việc cho tân đế, chẳng qua là theo ta được biết, chỉ sợ là lấy đó làm chiêu bài, thật ra là làm việc của mình.”

“Ý của Nhạc cô nương là tiểu thư muốn khai đao với Thẩm gia sao?”

Dù sao sinh ý của Tô Mạt càng ngày càng lớn, mà Giang Nam vẫn là thiên hạ của Thẩm gia, Thẩm gia phú giáp một phương, triều đình không thể không động lòng.

Tiên đế vừa chết, những lời hứa kia đều có khả năng tân đế sẽ không tuân thủ nữa.

Hiện giờ biên cương cũng bị cường địch rình vây, hơn nữa tân đế mới đăng cơ, chưa ngồi yên trên ngai vàng, tất nhiên cần của cải chống đỡ.

Nuôi quân là khoản chi rất lớn.

Ngụy An Lương trầm tư, lại nói: “Đa tạ Nhạc cô nương. Mong rằng nếu có nhiều tin tức hơn có thể cho tại hạ biết, tại hạ nhất định sẽ không bạc đãi Nhạc cô nương.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngụy An Lương đứng lui ra một chút, mời nàng ta đứng dưới bóng cây, “Giờ Nhạc cô nương có thể nói rồi.”Nhạc Phong Nhi thở dốc một hơi: “Tất nhiên, chẳng qua là Ngụy bang chủ cũng nên nói cho ta biết, người vì sao lại cảm thấy hứng thú với chuyện của tiểu thư như vậy.”Ngụy An Lương do dự một chút, thuận miệng nói: “Tô tiểu thư danh tiếng khắp thiên hạ, hơn nữa còn nắm giữ nhiều sinh ý như vậy, chờ một thời gian nữa, sẽ có thể sánh vai cùng Thẩm gia.”Nhạc Phong Nhi lại hỏi tiếp, “Nói như vậy, Ngụy bang chủ là vì quyết định đại sự.”Nàng ta còn tưởng rằng Ngụy An Lương nhìn trúng Tô Mạt.Ngụy An Lương không nói gì nữa, xem như im lặng là không thừa nhận .Nhạc Phong Nhi cười nói: “Ta còn tưởng Ngụy bang chủ thích Thẩm tiểu thư.”Thẩm gia đúng là giàu có, Thẩm tiểu thư được sủng ái, nếu làm rể hiền, vinh hoa phú quý chẳng phải là đếm cũng không hết sao.Nghe nàng ta tự cho là đúng, Ngụy An Lương cười một cái, không tỏ rõ cảm xúc gì.Hắn thâm trầm như vậy, tất nhiên sẽ không để cho người khác dễ dàng đoán được tâm tư, “Nhạc cô nương đừng nên lãng phí thời gian nữa. Tránh để cho người khác phát hiện.”Nhạc Phong Nhi nói khẽ: “Bọn họ giống như là đang tra tấn một người, chấc chấc, thảm đến mức nghe là không đành lòng.”Ngụy An Lương nhớ kỹ, lại không hỏi, chỉ nói: “Nhạc cô nương vẫn là nói chuyện kia đi.”Nói xong đưa một tập ngân phiếu qua.Nhạc Phong Nhi cười duyên nói: “Ta tất nhiên là tin tưởng Ngụy bang chủ, không cần kiểm tra rồi.'Tối đen không nhìn rõ cái gì, trở về phòng nhìn cũng như vậy.“Ta nghe nói hình như vương gia và tiểu thư trên đường từ kinh thành đến Trữ Châu gặp phục kích, quốc công lại bị trúng độc, bị thương như thế nào thì cũng không rõ.”Ngụy An Lương kinh ngạc nói: “Không phải Tô quốc công ở lại giúp tân đế sao?”Nhạc Phong Nhi hừ nói: “Ngụy bang chủ, hư hư thật thật, ngươi biết được sao? Lần này vương gia và tiểu thư xuôi nam, cũng là để làm việc cho tân đế, chẳng qua là theo ta được biết, chỉ sợ là lấy đó làm chiêu bài, thật ra là làm việc của mình.”“Ý của Nhạc cô nương là tiểu thư muốn khai đao với Thẩm gia sao?”Dù sao sinh ý của Tô Mạt càng ngày càng lớn, mà Giang Nam vẫn là thiên hạ của Thẩm gia, Thẩm gia phú giáp một phương, triều đình không thể không động lòng.Tiên đế vừa chết, những lời hứa kia đều có khả năng tân đế sẽ không tuân thủ nữa.Hiện giờ biên cương cũng bị cường địch rình vây, hơn nữa tân đế mới đăng cơ, chưa ngồi yên trên ngai vàng, tất nhiên cần của cải chống đỡ.Nuôi quân là khoản chi rất lớn.Ngụy An Lương trầm tư, lại nói: “Đa tạ Nhạc cô nương. Mong rằng nếu có nhiều tin tức hơn có thể cho tại hạ biết, tại hạ nhất định sẽ không bạc đãi Nhạc cô nương.”

Chương 1944