Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 1953
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có phần đắng, nhưng hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, nàng ta không khỏi bật cười, lại cho thêm mấy viên đường, quấy lên, lại uống thử một ngụm, lần này dễ uống hơn nhiều.“Cái này gọi là gì vậy?” Xem ra Mị Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú.Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đên, không biết từ lúc nào gió thu đã thổi tới.Từng cơn gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, xen lẫn mùi hoa quế, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mới được một lần thả lỏng như vậy, nhàn nhã tĩnh tâm, thế nhưng lại là khi đang ở cùng kẻ địch.Thật sự là không biết phải nói gì.“Cà phê.” Tô Mạt thuận miệng trả lời.Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng làm cảm giác và ký ức.Khi dùng đồ uống, Mị Kiều cũng không chịu bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ là có lý do gì đó không muốn lộ diện.Mị Kiều gật đầu, “Tuy rằng tên rất khó nghe, nhưng mà hương vị không tệ.”Chủ yếu là tạo cho nàng một loại cảm giác, thứ này vô cùng hợp với nàng, nàng đã nếm rất nhiều loại độc dược, ngược lại cái này có thể kích thích được lòng nàng, kích thích đầu lưỡi của nàng trong nháy mắt.“Tỷ tỷ là đến từ Nam Việt sao?” Tô Mạt giả vờ như vô tình hỏi.Nam Việt là thuộc quyền sở hữu của lão lục vương gia, mà đi qua đó là Nam Trạch, tam đại gia tộc Quân Lan Miêu ở đó.Mị Kiều cười khúc khích, “Muội muội tự nhiên sẽ đoán được, sao nghĩ một đằng hỏi một nẻo như vậy?”Ý của nàng đã nói lên rằng nàng đến từ Nam Trạch rồi.”Tô Mạt dùng thìa bạc quấy nhẹ cà phê, chậm rãi nói: “Như vậy muội lại không rõ, bọn muội chưa từng giao tiếp với Quân gia, mọi người không thù không oán, không biết vì sao lại đối địch với bọn muội như vậy?”Vốn là bọn họ muốn rời khỏi triều đình, rời xa giang hồ, quy ẩn thế tục.“Có một câu là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ muội chưa nghe qua sao?”Mị Kiều cười nhìn nàng, hưởng thụ khoảng khắc bình yên ở chung cùng kẻ địch.Tô Mạt nói: “Câu này vừa nghe là biết khó giải được. Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao? Huống hồ quý phái gặp chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng có thể toàn thân mà lui sao?”Có nhiều kẻ địch thì dù thiếu đi một kẻ thì cũng tốt hơn.Quả thật thế gian này luôn có rất nhiều người kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, nhìn cái này không thuận mắt cái khác không tốt, cuối cùng là gây hấn ở khắp nơi.Nhưng thực tế những người đó chẳng qua chỉ là nhãi nhép, người chân chính là đại sự, không phải là đều kính cẩn giữ lễ, thâm tàng bất lộ sao?Nếu Quân gia Nam Trạch muốn có cái để làm, nếu có thể duỗi tay tới Đại Chu, vậy tất nhiên là có mưu đồ, dù là muốn liên hợp với hai nhà Lan, Miêu sau đó phát triển thế lực xung quanh, vậy thì phải tránh đi phiền toái thì mới đúng.
Có phần đắng, nhưng hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, nàng ta không khỏi bật cười, lại cho thêm mấy viên đường, quấy lên, lại uống thử một ngụm, lần này dễ uống hơn nhiều.
“Cái này gọi là gì vậy?” Xem ra Mị Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đên, không biết từ lúc nào gió thu đã thổi tới.
Từng cơn gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, xen lẫn mùi hoa quế, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mới được một lần thả lỏng như vậy, nhàn nhã tĩnh tâm, thế nhưng lại là khi đang ở cùng kẻ địch.
Thật sự là không biết phải nói gì.
“Cà phê.” Tô Mạt thuận miệng trả lời.
Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng làm cảm giác và ký ức.
Khi dùng đồ uống, Mị Kiều cũng không chịu bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ là có lý do gì đó không muốn lộ diện.
Mị Kiều gật đầu, “Tuy rằng tên rất khó nghe, nhưng mà hương vị không tệ.”
Chủ yếu là tạo cho nàng một loại cảm giác, thứ này vô cùng hợp với nàng, nàng đã nếm rất nhiều loại độc dược, ngược lại cái này có thể kích thích được lòng nàng, kích thích đầu lưỡi của nàng trong nháy mắt.
“Tỷ tỷ là đến từ Nam Việt sao?” Tô Mạt giả vờ như vô tình hỏi.
Nam Việt là thuộc quyền sở hữu của lão lục vương gia, mà đi qua đó là Nam Trạch, tam đại gia tộc Quân Lan Miêu ở đó.
Mị Kiều cười khúc khích, “Muội muội tự nhiên sẽ đoán được, sao nghĩ một đằng hỏi một nẻo như vậy?”
Ý của nàng đã nói lên rằng nàng đến từ Nam Trạch rồi.”
Tô Mạt dùng thìa bạc quấy nhẹ cà phê, chậm rãi nói: “Như vậy muội lại không rõ, bọn muội chưa từng giao tiếp với Quân gia, mọi người không thù không oán, không biết vì sao lại đối địch với bọn muội như vậy?”
Vốn là bọn họ muốn rời khỏi triều đình, rời xa giang hồ, quy ẩn thế tục.
“Có một câu là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ muội chưa nghe qua sao?”
Mị Kiều cười nhìn nàng, hưởng thụ khoảng khắc bình yên ở chung cùng kẻ địch.
Tô Mạt nói: “Câu này vừa nghe là biết khó giải được. Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao? Huống hồ quý phái gặp chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng có thể toàn thân mà lui sao?”
Có nhiều kẻ địch thì dù thiếu đi một kẻ thì cũng tốt hơn.
Quả thật thế gian này luôn có rất nhiều người kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, nhìn cái này không thuận mắt cái khác không tốt, cuối cùng là gây hấn ở khắp nơi.
Nhưng thực tế những người đó chẳng qua chỉ là nhãi nhép, người chân chính là đại sự, không phải là đều kính cẩn giữ lễ, thâm tàng bất lộ sao?
Nếu Quân gia Nam Trạch muốn có cái để làm, nếu có thể duỗi tay tới Đại Chu, vậy tất nhiên là có mưu đồ, dù là muốn liên hợp với hai nhà Lan, Miêu sau đó phát triển thế lực xung quanh, vậy thì phải tránh đi phiền toái thì mới đúng.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có phần đắng, nhưng hương vị đậm đà quấn quanh đầu lưỡi, nàng ta không khỏi bật cười, lại cho thêm mấy viên đường, quấy lên, lại uống thử một ngụm, lần này dễ uống hơn nhiều.“Cái này gọi là gì vậy?” Xem ra Mị Kiều cảm thấy vô cùng hứng thú.Bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đên, không biết từ lúc nào gió thu đã thổi tới.Từng cơn gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng, xen lẫn mùi hoa quế, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mới được một lần thả lỏng như vậy, nhàn nhã tĩnh tâm, thế nhưng lại là khi đang ở cùng kẻ địch.Thật sự là không biết phải nói gì.“Cà phê.” Tô Mạt thuận miệng trả lời.Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng làm cảm giác và ký ức.Khi dùng đồ uống, Mị Kiều cũng không chịu bỏ khăn che mặt xuống, có lẽ là có lý do gì đó không muốn lộ diện.Mị Kiều gật đầu, “Tuy rằng tên rất khó nghe, nhưng mà hương vị không tệ.”Chủ yếu là tạo cho nàng một loại cảm giác, thứ này vô cùng hợp với nàng, nàng đã nếm rất nhiều loại độc dược, ngược lại cái này có thể kích thích được lòng nàng, kích thích đầu lưỡi của nàng trong nháy mắt.“Tỷ tỷ là đến từ Nam Việt sao?” Tô Mạt giả vờ như vô tình hỏi.Nam Việt là thuộc quyền sở hữu của lão lục vương gia, mà đi qua đó là Nam Trạch, tam đại gia tộc Quân Lan Miêu ở đó.Mị Kiều cười khúc khích, “Muội muội tự nhiên sẽ đoán được, sao nghĩ một đằng hỏi một nẻo như vậy?”Ý của nàng đã nói lên rằng nàng đến từ Nam Trạch rồi.”Tô Mạt dùng thìa bạc quấy nhẹ cà phê, chậm rãi nói: “Như vậy muội lại không rõ, bọn muội chưa từng giao tiếp với Quân gia, mọi người không thù không oán, không biết vì sao lại đối địch với bọn muội như vậy?”Vốn là bọn họ muốn rời khỏi triều đình, rời xa giang hồ, quy ẩn thế tục.“Có một câu là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chẳng lẽ muội chưa nghe qua sao?”Mị Kiều cười nhìn nàng, hưởng thụ khoảng khắc bình yên ở chung cùng kẻ địch.Tô Mạt nói: “Câu này vừa nghe là biết khó giải được. Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao? Huống hồ quý phái gặp chúng tôi, chẳng lẽ cho rằng có thể toàn thân mà lui sao?”Có nhiều kẻ địch thì dù thiếu đi một kẻ thì cũng tốt hơn.Quả thật thế gian này luôn có rất nhiều người kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, nhìn cái này không thuận mắt cái khác không tốt, cuối cùng là gây hấn ở khắp nơi.Nhưng thực tế những người đó chẳng qua chỉ là nhãi nhép, người chân chính là đại sự, không phải là đều kính cẩn giữ lễ, thâm tàng bất lộ sao?Nếu Quân gia Nam Trạch muốn có cái để làm, nếu có thể duỗi tay tới Đại Chu, vậy tất nhiên là có mưu đồ, dù là muốn liên hợp với hai nhà Lan, Miêu sau đó phát triển thế lực xung quanh, vậy thì phải tránh đi phiền toái thì mới đúng.