Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 1991: Mai phục 1

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên dưới mọi người hoảng sợ hét lên.Lưu Vân không chút suy nghĩ, tung người liền nhảy xuống, lúc này vách núi tiếng nổ mạnh vang vang.Lưu Vân dùng Thiên Cân Trụy tới bắt lấy Tô Mạt bị thương hôn mê, hai người hạ xuống xu thế rất nhanh, hắn thậm chí nhìn thấy một con rắn to trong khe đá trong khe hở phía trên, thì ra là Hắc Xà là lợi dụng những súc sinh này tới phát động Phích Lịch đạn, lại là chuyên chọn thời điểm Tô Mạt đi xuống.Thời điểm hắn nhảy xuống quá mau, cái gì chuẩn bị cũng không kịp, vì làm chậm đà hạ xuống, hắn chỉ có thể đưa tay bắt lấy vách đá, vách đá dựng đứng nhô ra mấy hòn đá lập tức làm năm ngón tay máu chảy đầm đìa.Con rắn kia vẫn còn ở trên, tơ bạc lòe lòe hàn quang lại làm nổ tung vài khối đạn.Hắn chỉ đành lộn một vòng, đánh tới một chỗ lỏm, dẫm vào một khối đá nhô ra, trì hoãn, rút ra chủy thủ thật nhanh, trong khi rơi vội cắm vào khe hở trên vách đá.A Lí cùng Lan Như nếu muốn bò lên, bất đắc dĩ không có trang phục và đạo cụ, cộng thêm không có chỗ bám để leo, chỉ có thể ở phía dưới lo lắng suông.Lưu Vân trên người đã thụ thương không ít, có bị thạch bích phá vỡ, đụng bị thương, bị cục đá nổ tung bay lên đả thương......Đột nhiên con rắn mang theo sợi chỉ bạc chợt đánh về phía hai người, Lưu Vân không tránh kịp, chỉ có thể lật người, ôm Tô Mạt vào trong ngực, cũng cảm giác nửa người dưới đau nhức chết lặng, cũng bắt không được chủy thủ nữa, hai người liền thẳng tắp rơi xuống.Thời điểm hạ xuống, bị vách đá nhô ra va va chạm chạm, Lưu Vân cảm thấy cả người đã chết lặng không có cảm giác đau, chỉ là không cảm thấy Tô Mạt có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.Khi con rắn kéo sợi bạc đánh về phía hắn, hắn đã không có hơi sức, hét lớn một tiếng, ném Tô Mạt xuống, lúc nào độ cao có hạn, A Lí cùng Lan Như tự nhiên có thể tiếp được nàng.Lúc mấy con rắn tự sát trong vụ nổ, Lưu Vân cũng rốt cuộc mất đi ý thức, như diều đứt dây bay xuống.Tô Mạt chỉ nhớ rõ thời điểm mình từ vách đá bò xuống dưới, thấy được vách đá cách đó không xa sau một tảng đá lộ ra một đôi mắt âm hàn, nàng đồng thời phát ra ám khí, lại bị Phích Lịch đạn bọn họ mai phục ở khe đá gây thương tích.Những Phích Lịch đạn kia do rắn đặc huấn dẫn dắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.Biji nổ quá nhanh, trong lúc điện quang hỏa thạch (cực nhanh), nàng chỉ tới tung ra dây nhỏ nhanh chóng hạ người xuống né tránh vụ nổ.

Trên dưới mọi người hoảng sợ hét lên.

Lưu Vân không chút suy nghĩ, tung người liền nhảy xuống, lúc này vách núi tiếng nổ mạnh vang vang.

Lưu Vân dùng Thiên Cân Trụy tới bắt lấy Tô Mạt bị thương hôn mê, hai người hạ xuống xu thế rất nhanh, hắn thậm chí nhìn thấy một con rắn to trong khe đá trong khe hở phía trên, thì ra là Hắc Xà là lợi dụng những súc sinh này tới phát động Phích Lịch đạn, lại là chuyên chọn thời điểm Tô Mạt đi xuống.

Thời điểm hắn nhảy xuống quá mau, cái gì chuẩn bị cũng không kịp, vì làm chậm đà hạ xuống, hắn chỉ có thể đưa tay bắt lấy vách đá, vách đá dựng đứng nhô ra mấy hòn đá lập tức làm năm ngón tay máu chảy đầm đìa.

Con rắn kia vẫn còn ở trên, tơ bạc lòe lòe hàn quang lại làm nổ tung vài khối đạn.

Hắn chỉ đành lộn một vòng, đánh tới một chỗ lỏm, dẫm vào một khối đá nhô ra, trì hoãn, rút ra chủy thủ thật nhanh, trong khi rơi vội cắm vào khe hở trên vách đá.

A Lí cùng Lan Như nếu muốn bò lên, bất đắc dĩ không có trang phục và đạo cụ, cộng thêm không có chỗ bám để leo, chỉ có thể ở phía dưới lo lắng suông.

Lưu Vân trên người đã thụ thương không ít, có bị thạch bích phá vỡ, đụng bị thương, bị cục đá nổ tung bay lên đả thương......

Đột nhiên con rắn mang theo sợi chỉ bạc chợt đánh về phía hai người, Lưu Vân không tránh kịp, chỉ có thể lật người, ôm Tô Mạt vào trong ngực, cũng cảm giác nửa người dưới đau nhức chết lặng, cũng bắt không được chủy thủ nữa, hai người liền thẳng tắp rơi xuống.

Thời điểm hạ xuống, bị vách đá nhô ra va va chạm chạm, Lưu Vân cảm thấy cả người đã chết lặng không có cảm giác đau, chỉ là không cảm thấy Tô Mạt có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.

Khi con rắn kéo sợi bạc đánh về phía hắn, hắn đã không có hơi sức, hét lớn một tiếng, ném Tô Mạt xuống, lúc nào độ cao có hạn, A Lí cùng Lan Như tự nhiên có thể tiếp được nàng.

Lúc mấy con rắn tự sát trong vụ nổ, Lưu Vân cũng rốt cuộc mất đi ý thức, như diều đứt dây bay xuống.

Tô Mạt chỉ nhớ rõ thời điểm mình từ vách đá bò xuống dưới, thấy được vách đá cách đó không xa sau một tảng đá lộ ra một đôi mắt âm hàn, nàng đồng thời phát ra ám khí, lại bị Phích Lịch đạn bọn họ mai phục ở khe đá gây thương tích.

Những Phích Lịch đạn kia do rắn đặc huấn dẫn dắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Biji nổ quá nhanh, trong lúc điện quang hỏa thạch (cực nhanh), nàng chỉ tới tung ra dây nhỏ nhanh chóng hạ người xuống né tránh vụ nổ.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trên dưới mọi người hoảng sợ hét lên.Lưu Vân không chút suy nghĩ, tung người liền nhảy xuống, lúc này vách núi tiếng nổ mạnh vang vang.Lưu Vân dùng Thiên Cân Trụy tới bắt lấy Tô Mạt bị thương hôn mê, hai người hạ xuống xu thế rất nhanh, hắn thậm chí nhìn thấy một con rắn to trong khe đá trong khe hở phía trên, thì ra là Hắc Xà là lợi dụng những súc sinh này tới phát động Phích Lịch đạn, lại là chuyên chọn thời điểm Tô Mạt đi xuống.Thời điểm hắn nhảy xuống quá mau, cái gì chuẩn bị cũng không kịp, vì làm chậm đà hạ xuống, hắn chỉ có thể đưa tay bắt lấy vách đá, vách đá dựng đứng nhô ra mấy hòn đá lập tức làm năm ngón tay máu chảy đầm đìa.Con rắn kia vẫn còn ở trên, tơ bạc lòe lòe hàn quang lại làm nổ tung vài khối đạn.Hắn chỉ đành lộn một vòng, đánh tới một chỗ lỏm, dẫm vào một khối đá nhô ra, trì hoãn, rút ra chủy thủ thật nhanh, trong khi rơi vội cắm vào khe hở trên vách đá.A Lí cùng Lan Như nếu muốn bò lên, bất đắc dĩ không có trang phục và đạo cụ, cộng thêm không có chỗ bám để leo, chỉ có thể ở phía dưới lo lắng suông.Lưu Vân trên người đã thụ thương không ít, có bị thạch bích phá vỡ, đụng bị thương, bị cục đá nổ tung bay lên đả thương......Đột nhiên con rắn mang theo sợi chỉ bạc chợt đánh về phía hai người, Lưu Vân không tránh kịp, chỉ có thể lật người, ôm Tô Mạt vào trong ngực, cũng cảm giác nửa người dưới đau nhức chết lặng, cũng bắt không được chủy thủ nữa, hai người liền thẳng tắp rơi xuống.Thời điểm hạ xuống, bị vách đá nhô ra va va chạm chạm, Lưu Vân cảm thấy cả người đã chết lặng không có cảm giác đau, chỉ là không cảm thấy Tô Mạt có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.Khi con rắn kéo sợi bạc đánh về phía hắn, hắn đã không có hơi sức, hét lớn một tiếng, ném Tô Mạt xuống, lúc nào độ cao có hạn, A Lí cùng Lan Như tự nhiên có thể tiếp được nàng.Lúc mấy con rắn tự sát trong vụ nổ, Lưu Vân cũng rốt cuộc mất đi ý thức, như diều đứt dây bay xuống.Tô Mạt chỉ nhớ rõ thời điểm mình từ vách đá bò xuống dưới, thấy được vách đá cách đó không xa sau một tảng đá lộ ra một đôi mắt âm hàn, nàng đồng thời phát ra ám khí, lại bị Phích Lịch đạn bọn họ mai phục ở khe đá gây thương tích.Những Phích Lịch đạn kia do rắn đặc huấn dẫn dắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.Biji nổ quá nhanh, trong lúc điện quang hỏa thạch (cực nhanh), nàng chỉ tới tung ra dây nhỏ nhanh chóng hạ người xuống né tránh vụ nổ.

Chương 1991: Mai phục 1