Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2039: Bị vây 2

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nghĩ thật lâu, nàng có hơi thất vọng, bởi vì, thế nhưng cơ hồ tất cả con đường, cũng thông với hướng hố to ở đây?Nghĩ đến nếu như là người hiểu loại trận pháp này, rất dễ dàng tìm được danh môn phá trận, nhưng đối với bọn họ mà nói, giống như học sinh tiểu học phải làm đề thi của học sinh trung học, căn bản không cách nào hiểu.Cái hố này nếu như không phải là thật, Lan Như mới vừa rồi đã té xuống.Lưỡi đao lóe ánh lạnh này, cũng nhất định sẽ giết nàng.Tô Mạt bắn một khối bạc vụn xuống, quả nhiên “Keng” một tiếng, liền bị cắt thành mảnh vụn.Lan Như hít vào một ngụm khí lạnh: “Tiểu thư, là thật.”Lúc này họ lại nghe thấy những người ở phía sau gọi các nàng, thậm chí nghe tiếng khóc Thẩm Tinh Tinh bởi vì kinh sợ rồi lại mừng như điên: “Tam ca, Tam ca hư hỏng, các ngươi sao giờ mới đến tìm ta. Đều là Tô Mạt làm hại, đều là nàng á.”Âm thanh kia, ở bên phải phía sau các nàng.Những thứ khói màu hồng hình như trở nên dày đặc hơn, chung quanh càng ngày càng mờ, xem ra thật giống như trời mưa.Chỉ sợ sẽ càng ngày càng phiền toái.Tô Mạt đứng ở nơi đó, trong đầu suy tư thật nhanh, nàng nhìn chằm chằm gốc hoa màu trắng cách đó không xa, nghĩ tới làm sao có thể chém đứt nó.Ít nhất chém đứt một gốc cây, có thể nhìn thấy chút hiệu quả.Trong đầu nàng đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ không thể nhìn vào vị trí đó mà ngang nhiên xông qua, mà là cần biến hóa chút.Nàng cùng Lan Như thương lượng một phen, sau đó để Lan Như hướng tới gốc hoa tử vi màu trắng, còn nàng đi về hướng ngược lại.Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại tự động diễn lại sự biến hóa của rừng hoa, chỉ là quá phức tạp, nàng có chút không thấy rõ.Lần một lần hai......Cũng chưa thành công, tiếp theo sau đó cứ thử đi thử lại.Nàng biết phương pháp đúng, chỉ là nàng chưa tìm được đường tắt nhanh nhất.Khi sắc trời cơ hồ hoàn toàn đen, họ cuối cùng thành công, Tô Mạt bắt được một thân cây, sau đó Lan Như liền đi tới được phía dưới tàng cây hoa màu trắng kia.So với lúc tiến vào lần đầu, thấy cây hoa màu trắng cao lớn hơn một chút.Lan Như hỏi: “Tiểu thư, chém sao?”Tô Mạt gật đầu một cái: “Em phải cẩn thận, có thể thử trước một kiếm vào tâm gỗ, sau đó sẽ chặt đứt.”Mặc dù nội tâm Lan Như bất định, nhưng lúc này nàng lựa chọn toàn thân toàn ý tin tưởng tiểu thư, cho nên không có chút do dự nào, đôi tay nâng lên, tay nâng kiếm rơi.“Phốc” một tiếng, đoản kiếm cắm vào tâm gỗ, ngay sau đó một đoản kiếm khác liền bổ xuống bằng lực như sấm sét “Bá” một tiếng, xẹt qua cây khô.

Nghĩ thật lâu, nàng có hơi thất vọng, bởi vì, thế nhưng cơ hồ tất cả con đường, cũng thông với hướng hố to ở đây?

Nghĩ đến nếu như là người hiểu loại trận pháp này, rất dễ dàng tìm được danh môn phá trận, nhưng đối với bọn họ mà nói, giống như học sinh tiểu học phải làm đề thi của học sinh trung học, căn bản không cách nào hiểu.

Cái hố này nếu như không phải là thật, Lan Như mới vừa rồi đã té xuống.

Lưỡi đao lóe ánh lạnh này, cũng nhất định sẽ giết nàng.

Tô Mạt bắn một khối bạc vụn xuống, quả nhiên “Keng” một tiếng, liền bị cắt thành mảnh vụn.

Lan Như hít vào một ngụm khí lạnh: “Tiểu thư, là thật.”

Lúc này họ lại nghe thấy những người ở phía sau gọi các nàng, thậm chí nghe tiếng khóc Thẩm Tinh Tinh bởi vì kinh sợ rồi lại mừng như điên: “Tam ca, Tam ca hư hỏng, các ngươi sao giờ mới đến tìm ta. Đều là Tô Mạt làm hại, đều là nàng á.”

Âm thanh kia, ở bên phải phía sau các nàng.

Những thứ khói màu hồng hình như trở nên dày đặc hơn, chung quanh càng ngày càng mờ, xem ra thật giống như trời mưa.

Chỉ sợ sẽ càng ngày càng phiền toái.

Tô Mạt đứng ở nơi đó, trong đầu suy tư thật nhanh, nàng nhìn chằm chằm gốc hoa màu trắng cách đó không xa, nghĩ tới làm sao có thể chém đứt nó.

Ít nhất chém đứt một gốc cây, có thể nhìn thấy chút hiệu quả.

Trong đầu nàng đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ không thể nhìn vào vị trí đó mà ngang nhiên xông qua, mà là cần biến hóa chút.

Nàng cùng Lan Như thương lượng một phen, sau đó để Lan Như hướng tới gốc hoa tử vi màu trắng, còn nàng đi về hướng ngược lại.

Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại tự động diễn lại sự biến hóa của rừng hoa, chỉ là quá phức tạp, nàng có chút không thấy rõ.

Lần một lần hai......

Cũng chưa thành công, tiếp theo sau đó cứ thử đi thử lại.

Nàng biết phương pháp đúng, chỉ là nàng chưa tìm được đường tắt nhanh nhất.

Khi sắc trời cơ hồ hoàn toàn đen, họ cuối cùng thành công, Tô Mạt bắt được một thân cây, sau đó Lan Như liền đi tới được phía dưới tàng cây hoa màu trắng kia.

So với lúc tiến vào lần đầu, thấy cây hoa màu trắng cao lớn hơn một chút.

Lan Như hỏi: “Tiểu thư, chém sao?”

Tô Mạt gật đầu một cái: “Em phải cẩn thận, có thể thử trước một kiếm vào tâm gỗ, sau đó sẽ chặt đứt.”

Mặc dù nội tâm Lan Như bất định, nhưng lúc này nàng lựa chọn toàn thân toàn ý tin tưởng tiểu thư, cho nên không có chút do dự nào, đôi tay nâng lên, tay nâng kiếm rơi.

“Phốc” một tiếng, đoản kiếm cắm vào tâm gỗ, ngay sau đó một đoản kiếm khác liền bổ xuống bằng lực như sấm sét “Bá” một tiếng, xẹt qua cây khô.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nghĩ thật lâu, nàng có hơi thất vọng, bởi vì, thế nhưng cơ hồ tất cả con đường, cũng thông với hướng hố to ở đây?Nghĩ đến nếu như là người hiểu loại trận pháp này, rất dễ dàng tìm được danh môn phá trận, nhưng đối với bọn họ mà nói, giống như học sinh tiểu học phải làm đề thi của học sinh trung học, căn bản không cách nào hiểu.Cái hố này nếu như không phải là thật, Lan Như mới vừa rồi đã té xuống.Lưỡi đao lóe ánh lạnh này, cũng nhất định sẽ giết nàng.Tô Mạt bắn một khối bạc vụn xuống, quả nhiên “Keng” một tiếng, liền bị cắt thành mảnh vụn.Lan Như hít vào một ngụm khí lạnh: “Tiểu thư, là thật.”Lúc này họ lại nghe thấy những người ở phía sau gọi các nàng, thậm chí nghe tiếng khóc Thẩm Tinh Tinh bởi vì kinh sợ rồi lại mừng như điên: “Tam ca, Tam ca hư hỏng, các ngươi sao giờ mới đến tìm ta. Đều là Tô Mạt làm hại, đều là nàng á.”Âm thanh kia, ở bên phải phía sau các nàng.Những thứ khói màu hồng hình như trở nên dày đặc hơn, chung quanh càng ngày càng mờ, xem ra thật giống như trời mưa.Chỉ sợ sẽ càng ngày càng phiền toái.Tô Mạt đứng ở nơi đó, trong đầu suy tư thật nhanh, nàng nhìn chằm chằm gốc hoa màu trắng cách đó không xa, nghĩ tới làm sao có thể chém đứt nó.Ít nhất chém đứt một gốc cây, có thể nhìn thấy chút hiệu quả.Trong đầu nàng đột nhiên có một ý tưởng, có lẽ không thể nhìn vào vị trí đó mà ngang nhiên xông qua, mà là cần biến hóa chút.Nàng cùng Lan Như thương lượng một phen, sau đó để Lan Như hướng tới gốc hoa tử vi màu trắng, còn nàng đi về hướng ngược lại.Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại tự động diễn lại sự biến hóa của rừng hoa, chỉ là quá phức tạp, nàng có chút không thấy rõ.Lần một lần hai......Cũng chưa thành công, tiếp theo sau đó cứ thử đi thử lại.Nàng biết phương pháp đúng, chỉ là nàng chưa tìm được đường tắt nhanh nhất.Khi sắc trời cơ hồ hoàn toàn đen, họ cuối cùng thành công, Tô Mạt bắt được một thân cây, sau đó Lan Như liền đi tới được phía dưới tàng cây hoa màu trắng kia.So với lúc tiến vào lần đầu, thấy cây hoa màu trắng cao lớn hơn một chút.Lan Như hỏi: “Tiểu thư, chém sao?”Tô Mạt gật đầu một cái: “Em phải cẩn thận, có thể thử trước một kiếm vào tâm gỗ, sau đó sẽ chặt đứt.”Mặc dù nội tâm Lan Như bất định, nhưng lúc này nàng lựa chọn toàn thân toàn ý tin tưởng tiểu thư, cho nên không có chút do dự nào, đôi tay nâng lên, tay nâng kiếm rơi.“Phốc” một tiếng, đoản kiếm cắm vào tâm gỗ, ngay sau đó một đoản kiếm khác liền bổ xuống bằng lực như sấm sét “Bá” một tiếng, xẹt qua cây khô.

Chương 2039: Bị vây 2