Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2054: Mập mờ 3

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng Vân Thiếu Khanh này, không biết vì sao a, lại làm nàng có một loại cảm giác bị áp bức.Mặc dù hắn ôn hòa lễ độ, thiện lương khiêm nhường, nhưng Lan Nhược cũng có loại cảm giác đó, cảm thấy hắn chính là một thanh kiếm không ra khỏi vỏ, cũng hoặc là nhìn như dịu dàng, không có nửa điểm lực công kích sát thương, trên thực tế lại có thể là trí mạng.Nàng chính là lo lắng, không thích giữa tiểu thư cùng thiếu gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.Mặc dù thoạt nhìn bây giờ nàng là buồn lo vô cớ, hoặc là hơi sớm.Nhưng nàng trong lòng là thật thật tại tại có loại cảm giác kia, cảm thấy tên Vân Thiếu Khanh này, thật thật, có thể là uy hiếp thiếu gia.“Ha ha, ha ha ha, Lan Như, em…” Tô Mạt ôm bụng, cười đến có chút đau sốc hông, “Em nghĩ thật nhiều, em thật là đáng yêu, thật nên đi làm hồng nương.”Có sức quan sát nhạy cảm này sao, lần đầu tiên gặp mặt một chút chi tiết nhỏ nàng cũng có thể suy đoán ra thâm ý, nếu như làm hồng nương, đây tuyệt đối là vừa ra tay liền trúng.Gương mặt Lan Như đỏ lên, thẹn nói: “Tiểu thư ——”Tô Mạt cười đến có chút đau bụng rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, ta không trêu em nữa. Chỉ là em thật là có thể nghĩ, Vân công tử là người là rất hòa khí, lần đầu tiên gặp mặt thì cho chúng ta một đại ân, vừa không có nửa điểm ra vẻ, ta thấy hắn đối với người nào đều rất tốt.”Mặc dù thời điểm hắn nói với nàng ánh mắt vô cùng mềm mại, thái độ vô cùng hòa khí, nhưng nàng cũng không có từ trong mắt hắn thấy một tia tình cảm hoặc là dục vọng.Chỉ có thể nói ý tưởng Lan Như quá quái dị rồi.Lan Như vội nói: “Tiểu thư không trách em thì tốt, tính ra em làm người xấu rồi, Vân công tử người ta đã cứu chúng ta, em còn nhỏ nhen như vậy.”Tô Mạt vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Cứ coi như Vân công tử biết, người ta cũng sẽ không chấp nhặt với em, quân tử từ trước đến giờ đều là rộng lượng.”“Vương Gia, Vương Gia!”Ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Nhạc Phong Nhi.Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, Nhạc Phong Nhi cùng Thẩm Tinh Tinh tạm thời ở nhã hiên phía sau, bọn họ ở nhà chính trước mặt thương lượng chính sự, Nhạc Phong Nhi này thật đúng là không biết dè dặt, chỉ sợ không thể để cho người khắp thiên hạ biết nàng quang minh chánh đại đi tìm nam nhân.Lan Như nhìn ra Tô Mạt khó chịu, liền nói: “Tiểu thư, em đi đuổi nàng.”Tô Mạt khoát khoát tay: “Thôi.”Nhạc Phong Nhi bất đồng cùng nữ nhân khác, nếu như chỉ là hoa si tương tự Tống Dung Hoa, nàng tự nhiên sẽ tự mình đuổi đi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống.

Nhưng Vân Thiếu Khanh này, không biết vì sao a, lại làm nàng có một loại cảm giác bị áp bức.

Mặc dù hắn ôn hòa lễ độ, thiện lương khiêm nhường, nhưng Lan Nhược cũng có loại cảm giác đó, cảm thấy hắn chính là một thanh kiếm không ra khỏi vỏ, cũng hoặc là nhìn như dịu dàng, không có nửa điểm lực công kích sát thương, trên thực tế lại có thể là trí mạng.

Nàng chính là lo lắng, không thích giữa tiểu thư cùng thiếu gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Mặc dù thoạt nhìn bây giờ nàng là buồn lo vô cớ, hoặc là hơi sớm.

Nhưng nàng trong lòng là thật thật tại tại có loại cảm giác kia, cảm thấy tên Vân Thiếu Khanh này, thật thật, có thể là uy hiếp thiếu gia.

“Ha ha, ha ha ha, Lan Như, em…” Tô Mạt ôm bụng, cười đến có chút đau sốc hông, “Em nghĩ thật nhiều, em thật là đáng yêu, thật nên đi làm hồng nương.”

Có sức quan sát nhạy cảm này sao, lần đầu tiên gặp mặt một chút chi tiết nhỏ nàng cũng có thể suy đoán ra thâm ý, nếu như làm hồng nương, đây tuyệt đối là vừa ra tay liền trúng.

Gương mặt Lan Như đỏ lên, thẹn nói: “Tiểu thư ——”

Tô Mạt cười đến có chút đau bụng rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, ta không trêu em nữa. Chỉ là em thật là có thể nghĩ, Vân công tử là người là rất hòa khí, lần đầu tiên gặp mặt thì cho chúng ta một đại ân, vừa không có nửa điểm ra vẻ, ta thấy hắn đối với người nào đều rất tốt.”

Mặc dù thời điểm hắn nói với nàng ánh mắt vô cùng mềm mại, thái độ vô cùng hòa khí, nhưng nàng cũng không có từ trong mắt hắn thấy một tia tình cảm hoặc là dục vọng.

Chỉ có thể nói ý tưởng Lan Như quá quái dị rồi.

Lan Như vội nói: “Tiểu thư không trách em thì tốt, tính ra em làm người xấu rồi, Vân công tử người ta đã cứu chúng ta, em còn nhỏ nhen như vậy.”

Tô Mạt vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Cứ coi như Vân công tử biết, người ta cũng sẽ không chấp nhặt với em, quân tử từ trước đến giờ đều là rộng lượng.”

“Vương Gia, Vương Gia!”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Nhạc Phong Nhi.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, Nhạc Phong Nhi cùng Thẩm Tinh Tinh tạm thời ở nhã hiên phía sau, bọn họ ở nhà chính trước mặt thương lượng chính sự, Nhạc Phong Nhi này thật đúng là không biết dè dặt, chỉ sợ không thể để cho người khắp thiên hạ biết nàng quang minh chánh đại đi tìm nam nhân.

Lan Như nhìn ra Tô Mạt khó chịu, liền nói: “Tiểu thư, em đi đuổi nàng.”

Tô Mạt khoát khoát tay: “Thôi.”

Nhạc Phong Nhi bất đồng cùng nữ nhân khác, nếu như chỉ là hoa si tương tự Tống Dung Hoa, nàng tự nhiên sẽ tự mình đuổi đi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhưng Vân Thiếu Khanh này, không biết vì sao a, lại làm nàng có một loại cảm giác bị áp bức.Mặc dù hắn ôn hòa lễ độ, thiện lương khiêm nhường, nhưng Lan Nhược cũng có loại cảm giác đó, cảm thấy hắn chính là một thanh kiếm không ra khỏi vỏ, cũng hoặc là nhìn như dịu dàng, không có nửa điểm lực công kích sát thương, trên thực tế lại có thể là trí mạng.Nàng chính là lo lắng, không thích giữa tiểu thư cùng thiếu gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.Mặc dù thoạt nhìn bây giờ nàng là buồn lo vô cớ, hoặc là hơi sớm.Nhưng nàng trong lòng là thật thật tại tại có loại cảm giác kia, cảm thấy tên Vân Thiếu Khanh này, thật thật, có thể là uy hiếp thiếu gia.“Ha ha, ha ha ha, Lan Như, em…” Tô Mạt ôm bụng, cười đến có chút đau sốc hông, “Em nghĩ thật nhiều, em thật là đáng yêu, thật nên đi làm hồng nương.”Có sức quan sát nhạy cảm này sao, lần đầu tiên gặp mặt một chút chi tiết nhỏ nàng cũng có thể suy đoán ra thâm ý, nếu như làm hồng nương, đây tuyệt đối là vừa ra tay liền trúng.Gương mặt Lan Như đỏ lên, thẹn nói: “Tiểu thư ——”Tô Mạt cười đến có chút đau bụng rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, ta không trêu em nữa. Chỉ là em thật là có thể nghĩ, Vân công tử là người là rất hòa khí, lần đầu tiên gặp mặt thì cho chúng ta một đại ân, vừa không có nửa điểm ra vẻ, ta thấy hắn đối với người nào đều rất tốt.”Mặc dù thời điểm hắn nói với nàng ánh mắt vô cùng mềm mại, thái độ vô cùng hòa khí, nhưng nàng cũng không có từ trong mắt hắn thấy một tia tình cảm hoặc là dục vọng.Chỉ có thể nói ý tưởng Lan Như quá quái dị rồi.Lan Như vội nói: “Tiểu thư không trách em thì tốt, tính ra em làm người xấu rồi, Vân công tử người ta đã cứu chúng ta, em còn nhỏ nhen như vậy.”Tô Mạt vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Cứ coi như Vân công tử biết, người ta cũng sẽ không chấp nhặt với em, quân tử từ trước đến giờ đều là rộng lượng.”“Vương Gia, Vương Gia!”Ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Nhạc Phong Nhi.Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, Nhạc Phong Nhi cùng Thẩm Tinh Tinh tạm thời ở nhã hiên phía sau, bọn họ ở nhà chính trước mặt thương lượng chính sự, Nhạc Phong Nhi này thật đúng là không biết dè dặt, chỉ sợ không thể để cho người khắp thiên hạ biết nàng quang minh chánh đại đi tìm nam nhân.Lan Như nhìn ra Tô Mạt khó chịu, liền nói: “Tiểu thư, em đi đuổi nàng.”Tô Mạt khoát khoát tay: “Thôi.”Nhạc Phong Nhi bất đồng cùng nữ nhân khác, nếu như chỉ là hoa si tương tự Tống Dung Hoa, nàng tự nhiên sẽ tự mình đuổi đi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống.

Chương 2054: Mập mờ 3