Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2062: Ái mộ 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết nghĩ cái gì.“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”

Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết nghĩ cái gì.

“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.

Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”

Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.

Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.

Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”

Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.

Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.

Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.

Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.

Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.

Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.

Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.

Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.

Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”

Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết nghĩ cái gì.“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng bố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”

Chương 2062: Ái mộ 03