Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2102: Ai là kẻ địch 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm Tinh Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, căn bản nàng cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì.Thế nào mà nhà mình mời khách, vẫn còn có độc?Hơn nữa hình như là kịch độc vô cùng lợi hại?Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn lợi hại, hắn liền bị độc chết.Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn phát thiện tâm, phụ thân và các ca ca liền bị độc chết.Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn sáng suốt, Thẩm gia sẽ gặp xui xẻo.Chuyện này...... Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?Thẩm Tam đỡ lão gia nhà hắn ngồi xuống, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, lão đã khôi phục khí thế trầm ổn, không có nửa điểm kinh hoảng, lão vừa thấy thoát tội liền hỏi Hoàng Phủ Cẩn.“Vương gia thật không đáng ngại sao? Độc kia......”Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thẩm lão gia không cần lo lắng, Mạt Nhi đã sớm có chuẩn bị, chúng ta có thể giải độc.”Từ trước kia rất lâu Tô Mạt đã tiến hành thí luyện độc dược với hắn rồi, bắt đầu chỉ là lúc đó nàng có chút suy nghĩ, cảm giác cổ đại khắp nơi đều là độc dược, sơ ý một chút thì tiếp theo liền gặp bất trắc.Mấu chốt nhất là, nàng vẫn sợ Hoàng đế muốn âm thầm độc sát hắn.Chuyện giống như hạ độc, khó lòng phòng bị, cho nên tốt nhất cần chuẩn bị.Giờ đây mặc dù Hoàng Phủ Cẩn không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phối hợp với nội lực vô song của hắn, có mấy phần của cái uy lực đó.Vân Thiếu Khanh tiến lên, tra xét Hoàng Phủ Cẩn một phen: “Vương gia có thể để tại hạ chẩn mạch thử một lần không?”Hoàng Phủ Cẩn cũng không tránh né, đưa tay trái ra.Vân Thiếu Khanh nắm chắc cổ tay hắn, khẽ nhắm mắt, chốc lát, mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Thẩm lão gia có thể hoàn toàn yên tâm, nội lực Vương gia tinh xảo, mặc dù trúng độc, nhưng không có gì đáng ngại, độc kia mặc dù bá đạo, nhưng cũng không làm khó được Vương gia.”Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt.Hai người kia, quả nhiên không đơn giản, mình theo chân bọn họ để hợp tác, vậy càng dễ lập công to rồi.Thẩm lão gia hoàn toàn yên tâm, trợn mắt nhìn Thẩm Tam một cái: “Ngươi nhìn đi, nói cho đại ca ngươi biết, không buông tha bất luận kẻ nào, mặc kệ là ai, chỉ cần khả nghi, lập tức bắt lại.”Thẩm Tam vội đáp, lập tức chạy đi.Thấy không có nguy hiểm, Thẩm Tinh Tinh phục hồi tinh thần lại, đi thăm hỏi Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn vô cùng lịch sự nói cảm ơn, sau đó lại nói chuyện với Thẩm lão gia cùng Vân Thiếu Khanh.Thấy Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng bằng dáng vẻ ôn hoà cách xa ngàn dặm, Thẩm Tinh Tinh rất bất mãn.Nàng trợn mắt nhìn Tô Mạt một cái, không nhìn các nam nhân đang nói nữa, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, bĩu môi nói: “Tô Mạt, ngươi giở trò quỷ gì?”

Thẩm Tinh Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, căn bản nàng cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì.

Thế nào mà nhà mình mời khách, vẫn còn có độc?

Hơn nữa hình như là kịch độc vô cùng lợi hại?

Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn lợi hại, hắn liền bị độc chết.

Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn phát thiện tâm, phụ thân và các ca ca liền bị độc chết.

Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn sáng suốt, Thẩm gia sẽ gặp xui xẻo.

Chuyện này...... Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Thẩm Tam đỡ lão gia nhà hắn ngồi xuống, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, lão đã khôi phục khí thế trầm ổn, không có nửa điểm kinh hoảng, lão vừa thấy thoát tội liền hỏi Hoàng Phủ Cẩn.

“Vương gia thật không đáng ngại sao? Độc kia......”

Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thẩm lão gia không cần lo lắng, Mạt Nhi đã sớm có chuẩn bị, chúng ta có thể giải độc.”

Từ trước kia rất lâu Tô Mạt đã tiến hành thí luyện độc dược với hắn rồi, bắt đầu chỉ là lúc đó nàng có chút suy nghĩ, cảm giác cổ đại khắp nơi đều là độc dược, sơ ý một chút thì tiếp theo liền gặp bất trắc.

Mấu chốt nhất là, nàng vẫn sợ Hoàng đế muốn âm thầm độc sát hắn.

Chuyện giống như hạ độc, khó lòng phòng bị, cho nên tốt nhất cần chuẩn bị.

Giờ đây mặc dù Hoàng Phủ Cẩn không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phối hợp với nội lực vô song của hắn, có mấy phần của cái uy lực đó.

Vân Thiếu Khanh tiến lên, tra xét Hoàng Phủ Cẩn một phen: “Vương gia có thể để tại hạ chẩn mạch thử một lần không?”

Hoàng Phủ Cẩn cũng không tránh né, đưa tay trái ra.

Vân Thiếu Khanh nắm chắc cổ tay hắn, khẽ nhắm mắt, chốc lát, mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Thẩm lão gia có thể hoàn toàn yên tâm, nội lực Vương gia tinh xảo, mặc dù trúng độc, nhưng không có gì đáng ngại, độc kia mặc dù bá đạo, nhưng cũng không làm khó được Vương gia.”

Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt.

Hai người kia, quả nhiên không đơn giản, mình theo chân bọn họ để hợp tác, vậy càng dễ lập công to rồi.

Thẩm lão gia hoàn toàn yên tâm, trợn mắt nhìn Thẩm Tam một cái: “Ngươi nhìn đi, nói cho đại ca ngươi biết, không buông tha bất luận kẻ nào, mặc kệ là ai, chỉ cần khả nghi, lập tức bắt lại.”

Thẩm Tam vội đáp, lập tức chạy đi.

Thấy không có nguy hiểm, Thẩm Tinh Tinh phục hồi tinh thần lại, đi thăm hỏi Hoàng Phủ Cẩn.

Hoàng Phủ Cẩn vô cùng lịch sự nói cảm ơn, sau đó lại nói chuyện với Thẩm lão gia cùng Vân Thiếu Khanh.

Thấy Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng bằng dáng vẻ ôn hoà cách xa ngàn dặm, Thẩm Tinh Tinh rất bất mãn.

Nàng trợn mắt nhìn Tô Mạt một cái, không nhìn các nam nhân đang nói nữa, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, bĩu môi nói: “Tô Mạt, ngươi giở trò quỷ gì?”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thẩm Tinh Tinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, căn bản nàng cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì.Thế nào mà nhà mình mời khách, vẫn còn có độc?Hơn nữa hình như là kịch độc vô cùng lợi hại?Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn lợi hại, hắn liền bị độc chết.Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn phát thiện tâm, phụ thân và các ca ca liền bị độc chết.Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn sáng suốt, Thẩm gia sẽ gặp xui xẻo.Chuyện này...... Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?Thẩm Tam đỡ lão gia nhà hắn ngồi xuống, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, lão đã khôi phục khí thế trầm ổn, không có nửa điểm kinh hoảng, lão vừa thấy thoát tội liền hỏi Hoàng Phủ Cẩn.“Vương gia thật không đáng ngại sao? Độc kia......”Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thẩm lão gia không cần lo lắng, Mạt Nhi đã sớm có chuẩn bị, chúng ta có thể giải độc.”Từ trước kia rất lâu Tô Mạt đã tiến hành thí luyện độc dược với hắn rồi, bắt đầu chỉ là lúc đó nàng có chút suy nghĩ, cảm giác cổ đại khắp nơi đều là độc dược, sơ ý một chút thì tiếp theo liền gặp bất trắc.Mấu chốt nhất là, nàng vẫn sợ Hoàng đế muốn âm thầm độc sát hắn.Chuyện giống như hạ độc, khó lòng phòng bị, cho nên tốt nhất cần chuẩn bị.Giờ đây mặc dù Hoàng Phủ Cẩn không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phối hợp với nội lực vô song của hắn, có mấy phần của cái uy lực đó.Vân Thiếu Khanh tiến lên, tra xét Hoàng Phủ Cẩn một phen: “Vương gia có thể để tại hạ chẩn mạch thử một lần không?”Hoàng Phủ Cẩn cũng không tránh né, đưa tay trái ra.Vân Thiếu Khanh nắm chắc cổ tay hắn, khẽ nhắm mắt, chốc lát, mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Thẩm lão gia có thể hoàn toàn yên tâm, nội lực Vương gia tinh xảo, mặc dù trúng độc, nhưng không có gì đáng ngại, độc kia mặc dù bá đạo, nhưng cũng không làm khó được Vương gia.”Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt.Hai người kia, quả nhiên không đơn giản, mình theo chân bọn họ để hợp tác, vậy càng dễ lập công to rồi.Thẩm lão gia hoàn toàn yên tâm, trợn mắt nhìn Thẩm Tam một cái: “Ngươi nhìn đi, nói cho đại ca ngươi biết, không buông tha bất luận kẻ nào, mặc kệ là ai, chỉ cần khả nghi, lập tức bắt lại.”Thẩm Tam vội đáp, lập tức chạy đi.Thấy không có nguy hiểm, Thẩm Tinh Tinh phục hồi tinh thần lại, đi thăm hỏi Hoàng Phủ Cẩn.Hoàng Phủ Cẩn vô cùng lịch sự nói cảm ơn, sau đó lại nói chuyện với Thẩm lão gia cùng Vân Thiếu Khanh.Thấy Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng bằng dáng vẻ ôn hoà cách xa ngàn dặm, Thẩm Tinh Tinh rất bất mãn.Nàng trợn mắt nhìn Tô Mạt một cái, không nhìn các nam nhân đang nói nữa, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, bĩu môi nói: “Tô Mạt, ngươi giở trò quỷ gì?”

Chương 2102: Ai là kẻ địch 03