Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2104: Ai là kẻ địch 02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống chi, mỗi lần đưa cơm, căn bản đều là ba người một tổ.Hoặc là người của hắn bị cài gian tế, hoặc là chính là có cao thủ dùng thủ đoạn mà bọn họ không biết để động tay chân.Vô luận thế nào, cũng làm cho Thẩm lão gia rợn cả tóc gáy, sống lưng sinh lạnh.Bởi vì nếu như có gian tế, vậy lão cũng không biết, chuyện ăn uống của mình chẳng phải là cũng không an toàn?Nếu như có cao thủ bọn họ không thể trong tay vào phủ, đến người mình cũng không biết, đây chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?“Tra! Nhất định phải tra ra hung thủ cho ta, rốt cuộc là ai đại nghịch bất đạo như thế.”Sắc mặt Thẩm lão gia lại như thường, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo như đao.Tô Mạt nhìn hắn một cái, hỏi: “Thẩm lão gia, có chuyện này không biết có nên hỏi hay không.”Thẩm lão gia quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô tiểu thư cứ hỏi.”Tô Mạt cười cười: “Lão gia chắc hẳn có thể đoán được, chính là chuyện mà hai vị công tử đã nói với lão gia, chuyện ở tòa biệt viện ở bến tàu nhỏ của Thẩm gia.”Thẩm ông cụ nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ: “Các ngươi nói biệt viện có gì đó quái lạ?”Thẩm Tam gật đầu: “Cha, quả thật, rừng hoa tử vi này, quả thực là đất giết người, bên trong có đào hoa chướng, có thể khiến người ta sinh ra cảm giác điên loạn, thấy chuyện loạn thất bát tao, còn muốn nhốt chúng ta ở bên trong không ra được. Tất cả đều là Mạc quản sự giở trò, làm phiền Vương gia Tô tiểu thư còn có Vân công tử, nếu không, Tam nhi chỉ sợ không thể trở về gặp ngài.”Thẩm lão gia cực kỳ kinh ngạc: “Mới vừa rồi ngươi không nói tỉ mỉ, ta còn tưởng rằng Mạc quản sự nuốt riêng cái gì cho nên sợ tội chạy trốn đấy.”Lão nghĩ nghĩ, sắc mặt càng thêm trầm trọng, trong ánh mắt sáng ngời đã hiện lên một tia bi thương.Tất cả mọi người không quấy rầy lão, cuối cùng lão mới chậm rãi nói, “Thật ra thì lão phu cũng nhiều năm không đi nơi đó rồi. Y Nhân không có ở đây, chỗ đó không còn gì nuối tiếc.”Tuổi trên năm mươi, nói ra lời này, thương cảm bi thương vô cùng.Tô Mạt ngược lại không ngờ Thẩm ông cụ lại vẫn đa tình như vậy, văn hoa như thế.Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, sau khi ăn xong không bằng đi tản bộ.”Nàng nói với Thẩm Tinh Tinh: “Thẩm tiểu thư, có thể dẫn chúng ta tùy tiện đi một chút không?”Vân Thiếu Khanh cũng bận rộn đứng dậy: “Tô tiểu thư không ngại, tại hạ cũng muốn đồng hành.”Tô Mạt muốn cho Thẩm lão gia một chút thời gian, để cho lão suy nghĩ thật kỹ nên nói như thế nào, thôi những điều không muốn nói.Nghĩ xong, bọn họ trở về, đến lúc đó Vân Thiếu Khanh cũng có thể nghe được vị tiểu phu nhân kia đến cùng có phải sư tỷ của hắn hay không.

Huống chi, mỗi lần đưa cơm, căn bản đều là ba người một tổ.

Hoặc là người của hắn bị cài gian tế, hoặc là chính là có cao thủ dùng thủ đoạn mà bọn họ không biết để động tay chân.

Vô luận thế nào, cũng làm cho Thẩm lão gia rợn cả tóc gáy, sống lưng sinh lạnh.

Bởi vì nếu như có gian tế, vậy lão cũng không biết, chuyện ăn uống của mình chẳng phải là cũng không an toàn?

Nếu như có cao thủ bọn họ không thể trong tay vào phủ, đến người mình cũng không biết, đây chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?

“Tra! Nhất định phải tra ra hung thủ cho ta, rốt cuộc là ai đại nghịch bất đạo như thế.”

Sắc mặt Thẩm lão gia lại như thường, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo như đao.

Tô Mạt nhìn hắn một cái, hỏi: “Thẩm lão gia, có chuyện này không biết có nên hỏi hay không.”

Thẩm lão gia quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô tiểu thư cứ hỏi.”

Tô Mạt cười cười: “Lão gia chắc hẳn có thể đoán được, chính là chuyện mà hai vị công tử đã nói với lão gia, chuyện ở tòa biệt viện ở bến tàu nhỏ của Thẩm gia.”

Thẩm ông cụ nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ: “Các ngươi nói biệt viện có gì đó quái lạ?”

Thẩm Tam gật đầu: “Cha, quả thật, rừng hoa tử vi này, quả thực là đất giết người, bên trong có đào hoa chướng, có thể khiến người ta sinh ra cảm giác điên loạn, thấy chuyện loạn thất bát tao, còn muốn nhốt chúng ta ở bên trong không ra được. Tất cả đều là Mạc quản sự giở trò, làm phiền Vương gia Tô tiểu thư còn có Vân công tử, nếu không, Tam nhi chỉ sợ không thể trở về gặp ngài.”

Thẩm lão gia cực kỳ kinh ngạc: “Mới vừa rồi ngươi không nói tỉ mỉ, ta còn tưởng rằng Mạc quản sự nuốt riêng cái gì cho nên sợ tội chạy trốn đấy.”

Lão nghĩ nghĩ, sắc mặt càng thêm trầm trọng, trong ánh mắt sáng ngời đã hiện lên một tia bi thương.

Tất cả mọi người không quấy rầy lão, cuối cùng lão mới chậm rãi nói, “Thật ra thì lão phu cũng nhiều năm không đi nơi đó rồi. Y Nhân không có ở đây, chỗ đó không còn gì nuối tiếc.”

Tuổi trên năm mươi, nói ra lời này, thương cảm bi thương vô cùng.

Tô Mạt ngược lại không ngờ Thẩm ông cụ lại vẫn đa tình như vậy, văn hoa như thế.

Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, sau khi ăn xong không bằng đi tản bộ.”

Nàng nói với Thẩm Tinh Tinh: “Thẩm tiểu thư, có thể dẫn chúng ta tùy tiện đi một chút không?”

Vân Thiếu Khanh cũng bận rộn đứng dậy: “Tô tiểu thư không ngại, tại hạ cũng muốn đồng hành.”

Tô Mạt muốn cho Thẩm lão gia một chút thời gian, để cho lão suy nghĩ thật kỹ nên nói như thế nào, thôi những điều không muốn nói.

Nghĩ xong, bọn họ trở về, đến lúc đó Vân Thiếu Khanh cũng có thể nghe được vị tiểu phu nhân kia đến cùng có phải sư tỷ của hắn hay không.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Huống chi, mỗi lần đưa cơm, căn bản đều là ba người một tổ.Hoặc là người của hắn bị cài gian tế, hoặc là chính là có cao thủ dùng thủ đoạn mà bọn họ không biết để động tay chân.Vô luận thế nào, cũng làm cho Thẩm lão gia rợn cả tóc gáy, sống lưng sinh lạnh.Bởi vì nếu như có gian tế, vậy lão cũng không biết, chuyện ăn uống của mình chẳng phải là cũng không an toàn?Nếu như có cao thủ bọn họ không thể trong tay vào phủ, đến người mình cũng không biết, đây chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?“Tra! Nhất định phải tra ra hung thủ cho ta, rốt cuộc là ai đại nghịch bất đạo như thế.”Sắc mặt Thẩm lão gia lại như thường, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo như đao.Tô Mạt nhìn hắn một cái, hỏi: “Thẩm lão gia, có chuyện này không biết có nên hỏi hay không.”Thẩm lão gia quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô tiểu thư cứ hỏi.”Tô Mạt cười cười: “Lão gia chắc hẳn có thể đoán được, chính là chuyện mà hai vị công tử đã nói với lão gia, chuyện ở tòa biệt viện ở bến tàu nhỏ của Thẩm gia.”Thẩm ông cụ nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ: “Các ngươi nói biệt viện có gì đó quái lạ?”Thẩm Tam gật đầu: “Cha, quả thật, rừng hoa tử vi này, quả thực là đất giết người, bên trong có đào hoa chướng, có thể khiến người ta sinh ra cảm giác điên loạn, thấy chuyện loạn thất bát tao, còn muốn nhốt chúng ta ở bên trong không ra được. Tất cả đều là Mạc quản sự giở trò, làm phiền Vương gia Tô tiểu thư còn có Vân công tử, nếu không, Tam nhi chỉ sợ không thể trở về gặp ngài.”Thẩm lão gia cực kỳ kinh ngạc: “Mới vừa rồi ngươi không nói tỉ mỉ, ta còn tưởng rằng Mạc quản sự nuốt riêng cái gì cho nên sợ tội chạy trốn đấy.”Lão nghĩ nghĩ, sắc mặt càng thêm trầm trọng, trong ánh mắt sáng ngời đã hiện lên một tia bi thương.Tất cả mọi người không quấy rầy lão, cuối cùng lão mới chậm rãi nói, “Thật ra thì lão phu cũng nhiều năm không đi nơi đó rồi. Y Nhân không có ở đây, chỗ đó không còn gì nuối tiếc.”Tuổi trên năm mươi, nói ra lời này, thương cảm bi thương vô cùng.Tô Mạt ngược lại không ngờ Thẩm ông cụ lại vẫn đa tình như vậy, văn hoa như thế.Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, sau khi ăn xong không bằng đi tản bộ.”Nàng nói với Thẩm Tinh Tinh: “Thẩm tiểu thư, có thể dẫn chúng ta tùy tiện đi một chút không?”Vân Thiếu Khanh cũng bận rộn đứng dậy: “Tô tiểu thư không ngại, tại hạ cũng muốn đồng hành.”Tô Mạt muốn cho Thẩm lão gia một chút thời gian, để cho lão suy nghĩ thật kỹ nên nói như thế nào, thôi những điều không muốn nói.Nghĩ xong, bọn họ trở về, đến lúc đó Vân Thiếu Khanh cũng có thể nghe được vị tiểu phu nhân kia đến cùng có phải sư tỷ của hắn hay không.

Chương 2104: Ai là kẻ địch 02