Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2108: Bí mật của Thẩm lão gia 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không còn hốt hoảng.Lão đứng dậy thi lễ, xin mấy vị ngồi xuống."Lão phu có đôi lời muốn thỉnh giáo Vương gia." Lão làm tư thế mời, Thẩm Phỉ tự mình dâng trà lên.Hoàng Phủ Cẩn ý bảo hắn cứ hỏi.Thẩm lão gia cẩn thận mở miệng: "Lão phu muốn biết, Vương gia lần này tới, là chuyện riêng tư hay công vụ. Là Thánh thượng muốn hỏi, hay là Vương gia không có lời giải."Là ai có sự khác nhau rất lớn.Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười: "Thẩm lão gia quá lo lắng, mặc kệ vì công hay vì tư, chỉ cần Thẩm lão gia vô tội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."Hắn bảo đảm, chỉ cần Thẩm gia không chủ động tham dự trong âm mưu kia, dù là bị người ám toán hoặc là liên luỵ, cũng sẽ đặc xá Thẩm gia vô tội.Thẩm lão gia gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì mời hỏi đi, lão phu tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, ý bảo nàng có cái gì muốn hỏi liền hỏi.Tô Mạt đứng dậy, hướng Thẩm lão gia thi lễ: "Lão gia, chúng ta mặc dù mới quen, nhưng là tương giao đã lâu, ta rất hâm mộ ngài. Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cũng rất vui vẻ, thành công nổi bật. Những thứ này liên quan tới sự đắc lực của những người hầu của lão gia, trong kinh thành có Kim Chưởng Quỹ của ngân hàng tư nhân, rốt cuộc là hắn tự làm chủ hay có người bày mưu đặt kế, lại dám cùng hợp mưu Quân gia Nam Trạch, nuôi một nhóm sát thủ áo trắng ở trong kinh."

Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.

Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."

Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."

Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.

Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."

Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.

Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không còn hốt hoảng.

Lão đứng dậy thi lễ, xin mấy vị ngồi xuống.

"Lão phu có đôi lời muốn thỉnh giáo Vương gia." Lão làm tư thế mời, Thẩm Phỉ tự mình dâng trà lên.

Hoàng Phủ Cẩn ý bảo hắn cứ hỏi.

Thẩm lão gia cẩn thận mở miệng: "Lão phu muốn biết, Vương gia lần này tới, là chuyện riêng tư hay công vụ. Là Thánh thượng muốn hỏi, hay là Vương gia không có lời giải."

Là ai có sự khác nhau rất lớn.

Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười: "Thẩm lão gia quá lo lắng, mặc kệ vì công hay vì tư, chỉ cần Thẩm lão gia vô tội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."

Hắn bảo đảm, chỉ cần Thẩm gia không chủ động tham dự trong âm mưu kia, dù là bị người ám toán hoặc là liên luỵ, cũng sẽ đặc xá Thẩm gia vô tội.

Thẩm lão gia gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì mời hỏi đi, lão phu tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."

Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, ý bảo nàng có cái gì muốn hỏi liền hỏi.

Tô Mạt đứng dậy, hướng Thẩm lão gia thi lễ: "Lão gia, chúng ta mặc dù mới quen, nhưng là tương giao đã lâu, ta rất hâm mộ ngài. Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cũng rất vui vẻ, thành công nổi bật. Những thứ này liên quan tới sự đắc lực của những người hầu của lão gia, trong kinh thành có Kim Chưởng Quỹ của ngân hàng tư nhân, rốt cuộc là hắn tự làm chủ hay có người bày mưu đặt kế, lại dám cùng hợp mưu Quân gia Nam Trạch, nuôi một nhóm sát thủ áo trắng ở trong kinh."

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không còn hốt hoảng.Lão đứng dậy thi lễ, xin mấy vị ngồi xuống."Lão phu có đôi lời muốn thỉnh giáo Vương gia." Lão làm tư thế mời, Thẩm Phỉ tự mình dâng trà lên.Hoàng Phủ Cẩn ý bảo hắn cứ hỏi.Thẩm lão gia cẩn thận mở miệng: "Lão phu muốn biết, Vương gia lần này tới, là chuyện riêng tư hay công vụ. Là Thánh thượng muốn hỏi, hay là Vương gia không có lời giải."Là ai có sự khác nhau rất lớn.Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười: "Thẩm lão gia quá lo lắng, mặc kệ vì công hay vì tư, chỉ cần Thẩm lão gia vô tội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."Hắn bảo đảm, chỉ cần Thẩm gia không chủ động tham dự trong âm mưu kia, dù là bị người ám toán hoặc là liên luỵ, cũng sẽ đặc xá Thẩm gia vô tội.Thẩm lão gia gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì mời hỏi đi, lão phu tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, ý bảo nàng có cái gì muốn hỏi liền hỏi.Tô Mạt đứng dậy, hướng Thẩm lão gia thi lễ: "Lão gia, chúng ta mặc dù mới quen, nhưng là tương giao đã lâu, ta rất hâm mộ ngài. Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cũng rất vui vẻ, thành công nổi bật. Những thứ này liên quan tới sự đắc lực của những người hầu của lão gia, trong kinh thành có Kim Chưởng Quỹ của ngân hàng tư nhân, rốt cuộc là hắn tự làm chủ hay có người bày mưu đặt kế, lại dám cùng hợp mưu Quân gia Nam Trạch, nuôi một nhóm sát thủ áo trắng ở trong kinh."

Chương 2108: Bí mật của Thẩm lão gia 03