Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 2121: Tử Lâm phu nhân 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão nhẹ nhàng, dùng ngón tay miêu tả từng điểm một, lông mày nàng, mắt của nàng, môi của nàng......Cuối cùng khó kìm lòng nổi, lão nâng lên bức họa, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên vị trí vốn là môi nữ tử.Lúc này nơi xa lại truyền tới tiếng tiêu, xen lẫn giọng nữ tử thấp giọng mắng.Thẩm lão gia giật mình một cái, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, máu giống như bị đông lại.Âm thanh kia chợt gần lại, hình như đang ở ngoài cửa sổ, gió lay động quần áo của nàng, phiêu diêu muốn bay."Thẩm Phàm Không, người thay lòng đổi dạ, ngụy quân tử......"Thẩm lão gia chợt phi thân đánh tới hướng cửa sổ.Gió đêm quá mát, Tô Mạt có chút lạnh, quấn chặt lấy chăn, nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lan Nhược.Nàng nghe ra được."Lan Nhược, sao rồi?" Nàng đứng dậy.Lan Nhược trực tiếp vào cửa: "Tiểu thư, Tam công tử nói, Thẩm lão gia trúng độc.""Trúng độc?" Tô Mạt cau mày, "Khi lão trong phòng mình?"Lan Nhược gật đầu: "Đúng, Đại công tử nhờ Tam công tử mời chúng ta qua giúp một tay."Có thể xảy ra quá đột ngột, lại quá kỳ lạ, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, dù sao cũng không sợ bọn họ biết, dĩ nhiên là tới tìm nàng rồi."Ta lập tức rời giường."Tô Mạt mặc quần áo, xuống đất, Lan Nhược giúp nàng mặc xong áo khoác, Hoàng Phủ Cẩn đã ở ngoài cửa rồi.Đợi hai người xuống lầu, Vân Thiếu Khanh cũng đã mặc chỉnh tề, chờ đợi ở trong viện.Lúc này đã quá nửa đêm, không trăng không sao, chỉ có đèn lồng ở hành lang phía dưới nhẹ nhàng lắc lắc, tản ra ánh sáng mờ mờ.Thẩm Tam thay đổi dáng vẻ thường ngày không nhanh không chậm, cười ha hả không đứng đắn, hôm nay sắc mặt nghiêm túc: "Vương gia, chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ có thể xin mấy vị đi qua xem một chút."Mặc dù Thẩm phủ nuôi không ít năng nhân dị sĩ, người cao võ công cũng không ít, nhưng dính dáng đến bí mật gia tộc, chuyện này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã biết, không bằng để cho bọn họ đi luôn.Hơn nữa, tự nhiên bọn họ so với đám cao thủ kia thì cao minh hơn.Mấy người đi theo Thẩm Tam vội vã đi tới phòng ngủ của Thẩm lão gia.Lão cũng không ở cùng chỗ với lão phu nhân, hai người phân chỗ ở, lão có lúc sẽ ngủ lại ở di nương viện, nếu như không có việc thì an giấc tại phòng mình.Đêm qua bởi vì nhiều chuyện, lão muốn nghỉ ngơi, cận thân đại nha hoàn Thụy Thanh phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của lão.Thụy Thanh cũng không phải thị thiếp, chỉ là nha hoàn, vốn chăm sóc lão là Tứ di nương, mấy ngày nay Tứ di nương bởi vì lo lắng cho nữ nhi Thẩm Tinh Tinh, cộng thêm bị bệnh thương hàn, bệnh ở trong phòng, cũng không ra ngoài.

Lão nhẹ nhàng, dùng ngón tay miêu tả từng điểm một, lông mày nàng, mắt của nàng, môi của nàng......

Cuối cùng khó kìm lòng nổi, lão nâng lên bức họa, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên vị trí vốn là môi nữ tử.

Lúc này nơi xa lại truyền tới tiếng tiêu, xen lẫn giọng nữ tử thấp giọng mắng.

Thẩm lão gia giật mình một cái, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, máu giống như bị đông lại.

Âm thanh kia chợt gần lại, hình như đang ở ngoài cửa sổ, gió lay động quần áo của nàng, phiêu diêu muốn bay.

"Thẩm Phàm Không, người thay lòng đổi dạ, ngụy quân tử......"

Thẩm lão gia chợt phi thân đánh tới hướng cửa sổ.

Gió đêm quá mát, Tô Mạt có chút lạnh, quấn chặt lấy chăn, nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lan Nhược.

Nàng nghe ra được.

"Lan Nhược, sao rồi?" Nàng đứng dậy.

Lan Nhược trực tiếp vào cửa: "Tiểu thư, Tam công tử nói, Thẩm lão gia trúng độc."

"Trúng độc?" Tô Mạt cau mày, "Khi lão trong phòng mình?"

Lan Nhược gật đầu: "Đúng, Đại công tử nhờ Tam công tử mời chúng ta qua giúp một tay."

Có thể xảy ra quá đột ngột, lại quá kỳ lạ, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, dù sao cũng không sợ bọn họ biết, dĩ nhiên là tới tìm nàng rồi.

"Ta lập tức rời giường."

Tô Mạt mặc quần áo, xuống đất, Lan Nhược giúp nàng mặc xong áo khoác, Hoàng Phủ Cẩn đã ở ngoài cửa rồi.

Đợi hai người xuống lầu, Vân Thiếu Khanh cũng đã mặc chỉnh tề, chờ đợi ở trong viện.

Lúc này đã quá nửa đêm, không trăng không sao, chỉ có đèn lồng ở hành lang phía dưới nhẹ nhàng lắc lắc, tản ra ánh sáng mờ mờ.

Thẩm Tam thay đổi dáng vẻ thường ngày không nhanh không chậm, cười ha hả không đứng đắn, hôm nay sắc mặt nghiêm túc: "Vương gia, chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ có thể xin mấy vị đi qua xem một chút."

Mặc dù Thẩm phủ nuôi không ít năng nhân dị sĩ, người cao võ công cũng không ít, nhưng dính dáng đến bí mật gia tộc, chuyện này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã biết, không bằng để cho bọn họ đi luôn.

Hơn nữa, tự nhiên bọn họ so với đám cao thủ kia thì cao minh hơn.

Mấy người đi theo Thẩm Tam vội vã đi tới phòng ngủ của Thẩm lão gia.

Lão cũng không ở cùng chỗ với lão phu nhân, hai người phân chỗ ở, lão có lúc sẽ ngủ lại ở di nương viện, nếu như không có việc thì an giấc tại phòng mình.

Đêm qua bởi vì nhiều chuyện, lão muốn nghỉ ngơi, cận thân đại nha hoàn Thụy Thanh phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của lão.

Thụy Thanh cũng không phải thị thiếp, chỉ là nha hoàn, vốn chăm sóc lão là Tứ di nương, mấy ngày nay Tứ di nương bởi vì lo lắng cho nữ nhi Thẩm Tinh Tinh, cộng thêm bị bệnh thương hàn, bệnh ở trong phòng, cũng không ra ngoài.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão nhẹ nhàng, dùng ngón tay miêu tả từng điểm một, lông mày nàng, mắt của nàng, môi của nàng......Cuối cùng khó kìm lòng nổi, lão nâng lên bức họa, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên vị trí vốn là môi nữ tử.Lúc này nơi xa lại truyền tới tiếng tiêu, xen lẫn giọng nữ tử thấp giọng mắng.Thẩm lão gia giật mình một cái, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, máu giống như bị đông lại.Âm thanh kia chợt gần lại, hình như đang ở ngoài cửa sổ, gió lay động quần áo của nàng, phiêu diêu muốn bay."Thẩm Phàm Không, người thay lòng đổi dạ, ngụy quân tử......"Thẩm lão gia chợt phi thân đánh tới hướng cửa sổ.Gió đêm quá mát, Tô Mạt có chút lạnh, quấn chặt lấy chăn, nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lan Nhược.Nàng nghe ra được."Lan Nhược, sao rồi?" Nàng đứng dậy.Lan Nhược trực tiếp vào cửa: "Tiểu thư, Tam công tử nói, Thẩm lão gia trúng độc.""Trúng độc?" Tô Mạt cau mày, "Khi lão trong phòng mình?"Lan Nhược gật đầu: "Đúng, Đại công tử nhờ Tam công tử mời chúng ta qua giúp một tay."Có thể xảy ra quá đột ngột, lại quá kỳ lạ, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, dù sao cũng không sợ bọn họ biết, dĩ nhiên là tới tìm nàng rồi."Ta lập tức rời giường."Tô Mạt mặc quần áo, xuống đất, Lan Nhược giúp nàng mặc xong áo khoác, Hoàng Phủ Cẩn đã ở ngoài cửa rồi.Đợi hai người xuống lầu, Vân Thiếu Khanh cũng đã mặc chỉnh tề, chờ đợi ở trong viện.Lúc này đã quá nửa đêm, không trăng không sao, chỉ có đèn lồng ở hành lang phía dưới nhẹ nhàng lắc lắc, tản ra ánh sáng mờ mờ.Thẩm Tam thay đổi dáng vẻ thường ngày không nhanh không chậm, cười ha hả không đứng đắn, hôm nay sắc mặt nghiêm túc: "Vương gia, chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ có thể xin mấy vị đi qua xem một chút."Mặc dù Thẩm phủ nuôi không ít năng nhân dị sĩ, người cao võ công cũng không ít, nhưng dính dáng đến bí mật gia tộc, chuyện này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã biết, không bằng để cho bọn họ đi luôn.Hơn nữa, tự nhiên bọn họ so với đám cao thủ kia thì cao minh hơn.Mấy người đi theo Thẩm Tam vội vã đi tới phòng ngủ của Thẩm lão gia.Lão cũng không ở cùng chỗ với lão phu nhân, hai người phân chỗ ở, lão có lúc sẽ ngủ lại ở di nương viện, nếu như không có việc thì an giấc tại phòng mình.Đêm qua bởi vì nhiều chuyện, lão muốn nghỉ ngơi, cận thân đại nha hoàn Thụy Thanh phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của lão.Thụy Thanh cũng không phải thị thiếp, chỉ là nha hoàn, vốn chăm sóc lão là Tứ di nương, mấy ngày nay Tứ di nương bởi vì lo lắng cho nữ nhi Thẩm Tinh Tinh, cộng thêm bị bệnh thương hàn, bệnh ở trong phòng, cũng không ra ngoài.

Chương 2121: Tử Lâm phu nhân 03