Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 1917

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1917:Tới gần hoàng hôn, Triệu Bích Nhi bưng một bát cháo gà nóng hối đi vào.Gõ cửa, cô thấy trong phòng không bị đổ vỡ, tóc tai Đường Nhược Tuyết cũng không bù xù rối tung.Đường Nhược Tuyết yên tĩnh đứng ở ban công, ôm hai vai, im lăng đứng đó nhìn mèo trắng ở lầu dưới.Cô vẫn còn tức giận, nhưng mà trong đôi mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.“Nhược Tuyết, còn tức giận Diệp Phi sao?”Triệu Bích Nhi đi vào phòng đưa tay đóng cửa lại.“Đàn ông không có ai tốt cả, ngoài miệng dù cho nói dễ nghe, nhưng thật ra bên trong cũng là có mới nới cũ”“Cậu đừng tức giận vì anh ta, không đáng. Cùng lắm thì anh ta tự tìm niềm vui, còn cậu cũng tự tìm hạnh phúc của cậu.Hiển nhiên cô cũng đã nghe nói chuyện đấu gia, bây giờ cô cười nhẹ an ủi Đường Nhược Tuyết.Có mới nới cũ?Chỉ bốn chữ đơn giản đó đã khiến Đường Nhược Tuyết nheo mắt, đôi mắt có hơi lạnh lùng.“Đừng nhắc đến tên khốn kia nữa!”Cô nghiến răng nghiến lợi: “Mình không muốn nghe tên anh ta nữa”“Được rồi, được rồi, không nhắc tới nữa”Triệu Bích Nhi nở nụ cười xinh đẹp: “Dẫn vặt lâu như thế chắc cũng mệt rồi?Ăn một chén cháo gà cho đỡ đói đi”Đôi mắt cô vô thức nhìn bát sứ.“Cảm ơn!”Triệu Bích Nhi khéo hiểu lòng người, làm gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết bình tĩnh lại. Ánh mắt không nhìn mèo trắng nữa, nhận chén cháo gà nóng hổi Triệu Bích Nhi đưa tới Cô đang muốn cầm lấy thìa húp cháo, thì điện thoại di động của cô rung lên.“Reng”Một số máy xa lạ gọi đến.cô đeo máy trợ thính lên nghe, rất nhanh vang lên giọng nói quen thuộc trong trẻo.“Đường Nhược Tuyết, tôi là Hàn Tử Thất, tôi muốn nói vài chuyện với cô…”“Cộp?Đường Nhược Tuyết run tay, chén cháo gà đổ xuống đất, mùi hương tỏa ra.Tới chín giờ tối golf Ôn Tuyền số 6 đèn đuốc sáng trưng.Hàn Tử Thất mặc quần áo màu trắng đang đứng ở khu vực phát bóng, híp mắt nhìn về phía lỗ nhỏ cách đó không xa.Ngẩng đầu, vung gậy, đánh bóng. Ba động tác đúng chuẩn kết hợp lại với nhau như nước chảy mây trôi.Quả bóng màu trắng bay lên vèo một tiếng, sau đó tạo nên một đường vòng cung rồi rơi xuống.“Bốp!”Quả bóng màu trắng lăn vào chiếc lỗ nhỏ hẹp, làm cho mấy vệ sĩ của Nam Cung Yến phải liếc mắt lại nhìn.Con gái nhà quyền quý chung quy vẫn là con gái nhà quyền quý. Dù có thiệt thòi thế nào, như vẫn hiểu rõ cầm kì thi họa, uống rượu đua ngựa chơi golf và năm sáu ngoại ngữ.Nhưng mà chơi golf không làm cho Hàn Tứ Thất vui vẻ mấy, giống như.thắng lợi này vốn không có ý nghĩa, cũng có lẽ do suy nghĩ của cô không ở trên đây.Cho đến khi cô ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, trên gương mặt lơ đãng của cô ta xuất hiện một nụ cười.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1917:Tới gần hoàng hôn, Triệu Bích Nhi bưng một bát cháo gà nóng hối đi vào.Gõ cửa, cô thấy trong phòng không bị đổ vỡ, tóc tai Đường Nhược Tuyết cũng không bù xù rối tung.Đường Nhược Tuyết yên tĩnh đứng ở ban công, ôm hai vai, im lăng đứng đó nhìn mèo trắng ở lầu dưới.Cô vẫn còn tức giận, nhưng mà trong đôi mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.“Nhược Tuyết, còn tức giận Diệp Phi sao?”Triệu Bích Nhi đi vào phòng đưa tay đóng cửa lại.“Đàn ông không có ai tốt cả, ngoài miệng dù cho nói dễ nghe, nhưng thật ra bên trong cũng là có mới nới cũ”“Cậu đừng tức giận vì anh ta, không đáng. Cùng lắm thì anh ta tự tìm niềm vui, còn cậu cũng tự tìm hạnh phúc của cậu.Hiển nhiên cô cũng đã nghe nói chuyện đấu gia, bây giờ cô cười nhẹ an ủi Đường Nhược Tuyết.Có mới nới cũ?Chỉ bốn chữ đơn giản đó đã khiến Đường Nhược Tuyết nheo mắt, đôi mắt có hơi lạnh lùng.“Đừng nhắc đến tên khốn kia nữa!”Cô nghiến răng nghiến lợi: “Mình không muốn nghe tên anh ta nữa”“Được rồi, được rồi, không nhắc tới nữa”Triệu Bích Nhi nở nụ cười xinh đẹp: “Dẫn vặt lâu như thế chắc cũng mệt rồi?Ăn một chén cháo gà cho đỡ đói đi”Đôi mắt cô vô thức nhìn bát sứ.“Cảm ơn!”Triệu Bích Nhi khéo hiểu lòng người, làm gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết bình tĩnh lại. Ánh mắt không nhìn mèo trắng nữa, nhận chén cháo gà nóng hổi Triệu Bích Nhi đưa tới Cô đang muốn cầm lấy thìa húp cháo, thì điện thoại di động của cô rung lên.“Reng”Một số máy xa lạ gọi đến.cô đeo máy trợ thính lên nghe, rất nhanh vang lên giọng nói quen thuộc trong trẻo.“Đường Nhược Tuyết, tôi là Hàn Tử Thất, tôi muốn nói vài chuyện với cô…”“Cộp?Đường Nhược Tuyết run tay, chén cháo gà đổ xuống đất, mùi hương tỏa ra.Tới chín giờ tối golf Ôn Tuyền số 6 đèn đuốc sáng trưng.Hàn Tử Thất mặc quần áo màu trắng đang đứng ở khu vực phát bóng, híp mắt nhìn về phía lỗ nhỏ cách đó không xa.Ngẩng đầu, vung gậy, đánh bóng. Ba động tác đúng chuẩn kết hợp lại với nhau như nước chảy mây trôi.Quả bóng màu trắng bay lên vèo một tiếng, sau đó tạo nên một đường vòng cung rồi rơi xuống.“Bốp!”Quả bóng màu trắng lăn vào chiếc lỗ nhỏ hẹp, làm cho mấy vệ sĩ của Nam Cung Yến phải liếc mắt lại nhìn.Con gái nhà quyền quý chung quy vẫn là con gái nhà quyền quý. Dù có thiệt thòi thế nào, như vẫn hiểu rõ cầm kì thi họa, uống rượu đua ngựa chơi golf và năm sáu ngoại ngữ.Nhưng mà chơi golf không làm cho Hàn Tứ Thất vui vẻ mấy, giống như.thắng lợi này vốn không có ý nghĩa, cũng có lẽ do suy nghĩ của cô không ở trên đây.Cho đến khi cô ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, trên gương mặt lơ đãng của cô ta xuất hiện một nụ cười.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1917:Tới gần hoàng hôn, Triệu Bích Nhi bưng một bát cháo gà nóng hối đi vào.Gõ cửa, cô thấy trong phòng không bị đổ vỡ, tóc tai Đường Nhược Tuyết cũng không bù xù rối tung.Đường Nhược Tuyết yên tĩnh đứng ở ban công, ôm hai vai, im lăng đứng đó nhìn mèo trắng ở lầu dưới.Cô vẫn còn tức giận, nhưng mà trong đôi mắt đã tỉnh táo hơn nhiều.“Nhược Tuyết, còn tức giận Diệp Phi sao?”Triệu Bích Nhi đi vào phòng đưa tay đóng cửa lại.“Đàn ông không có ai tốt cả, ngoài miệng dù cho nói dễ nghe, nhưng thật ra bên trong cũng là có mới nới cũ”“Cậu đừng tức giận vì anh ta, không đáng. Cùng lắm thì anh ta tự tìm niềm vui, còn cậu cũng tự tìm hạnh phúc của cậu.Hiển nhiên cô cũng đã nghe nói chuyện đấu gia, bây giờ cô cười nhẹ an ủi Đường Nhược Tuyết.Có mới nới cũ?Chỉ bốn chữ đơn giản đó đã khiến Đường Nhược Tuyết nheo mắt, đôi mắt có hơi lạnh lùng.“Đừng nhắc đến tên khốn kia nữa!”Cô nghiến răng nghiến lợi: “Mình không muốn nghe tên anh ta nữa”“Được rồi, được rồi, không nhắc tới nữa”Triệu Bích Nhi nở nụ cười xinh đẹp: “Dẫn vặt lâu như thế chắc cũng mệt rồi?Ăn một chén cháo gà cho đỡ đói đi”Đôi mắt cô vô thức nhìn bát sứ.“Cảm ơn!”Triệu Bích Nhi khéo hiểu lòng người, làm gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết bình tĩnh lại. Ánh mắt không nhìn mèo trắng nữa, nhận chén cháo gà nóng hổi Triệu Bích Nhi đưa tới Cô đang muốn cầm lấy thìa húp cháo, thì điện thoại di động của cô rung lên.“Reng”Một số máy xa lạ gọi đến.cô đeo máy trợ thính lên nghe, rất nhanh vang lên giọng nói quen thuộc trong trẻo.“Đường Nhược Tuyết, tôi là Hàn Tử Thất, tôi muốn nói vài chuyện với cô…”“Cộp?Đường Nhược Tuyết run tay, chén cháo gà đổ xuống đất, mùi hương tỏa ra.Tới chín giờ tối golf Ôn Tuyền số 6 đèn đuốc sáng trưng.Hàn Tử Thất mặc quần áo màu trắng đang đứng ở khu vực phát bóng, híp mắt nhìn về phía lỗ nhỏ cách đó không xa.Ngẩng đầu, vung gậy, đánh bóng. Ba động tác đúng chuẩn kết hợp lại với nhau như nước chảy mây trôi.Quả bóng màu trắng bay lên vèo một tiếng, sau đó tạo nên một đường vòng cung rồi rơi xuống.“Bốp!”Quả bóng màu trắng lăn vào chiếc lỗ nhỏ hẹp, làm cho mấy vệ sĩ của Nam Cung Yến phải liếc mắt lại nhìn.Con gái nhà quyền quý chung quy vẫn là con gái nhà quyền quý. Dù có thiệt thòi thế nào, như vẫn hiểu rõ cầm kì thi họa, uống rượu đua ngựa chơi golf và năm sáu ngoại ngữ.Nhưng mà chơi golf không làm cho Hàn Tứ Thất vui vẻ mấy, giống như.thắng lợi này vốn không có ý nghĩa, cũng có lẽ do suy nghĩ của cô không ở trên đây.Cho đến khi cô ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, trên gương mặt lơ đãng của cô ta xuất hiện một nụ cười.

Chương 1917