Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 1957
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1957:Mặc dù Diệp Phi không muốn gặp mấy người Tiền Gia Hân, nhưng ngày mai Đường Nhược Tuyết sẽ phải đi làm chứng, vì lo cho an toàn của cô nên anh vẫn chạy về vườn hoa nhà họ Tiền.Anh mò lên tầng hai, sau đó mở cửa phòng Đường Nhược Tuyết ra.Còn chưa đi vào phòng anh đã ngửi thấy một mùi thơm đây sảng khoái.Diệp Phí khế nhăn mũi một cái, trên người Đường Nhược Tuyết luôn có mùi thơm, cái mùi thơm ngát của hoa lan rửa sạch lòng người Anh ngẩng đầu nhìn vào phòng thì phát hiện rèm cửa đã được kéo lên, đèn tắt, chỉ có một ánh nến lay động.Diệp Phí kinh ngạc nhìn căn phòng ấm áp, cũng đẹp bỏ suy nghĩ bật đèn lên, nghĩ thầm cô gái này quen ăn bén mùi muốn chơi trò mờ ám với mình à?Anh đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, chẳng mấy chốc đã tóm được một cô gái đang nằm nghiêng trên giường Cô xõa tóc, một tay chống đầu, quay lưng về phía Diệp Phi.Đường Nhược Tuyết mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mà cô thích nhất, bên dưới váy ngủ là đôi chân dài thắng tắp chồng lên nhau, tư thế khiêu khích người.Mà làn gió mát hai mươi sáu độ từ chiếc điều hòa trong phòng đang liên tục thổi chiếc váy ngủ lên lên xuống xuống, lộ ra hai chân trắng nõn như ẩn như hiện.“Em mập mờ như thế này chẳng lẽ là do tối hôm qua tôi phạt em chưa đủ àm Diệp Phi khế cười một tiếng, nhảy lên trên giường, ôm chặt lấy cô gái đang quay lưng về mình.“Nhưng mà em không sợ là tối nay mà chơi đùa mệt quá thì chiều ngày mai đi làm chứng sẽ bị mệt à?”Anh nhặt sợi tóc rơi trên mặt cô lên, còn ngửi một cái: “Ơ.., em còn uống rượu vang cơ à? Sao đêm nay lại hào hứng thế?”‘Vừa nói, Diệp Phi vừa xoay cô lại Nhưng mà anh còn chưa kịp xoay cô lại thì một bàn tay đã bịt mắt anh lại.Sau đó, giọng nói lười biếng của Đường Nhược Tuyết vang lên bên tai anh: “Nhắm mắt.”Diệp Phi nhắm mắt lại, mà mùi nước hoa trên tay Đường Nhược Tuyết quá nồng khiến anh cũng muốn nhắm mắt lại trong vô thức.Một lát sau, một cái bịt mắt được đeo lên mắt của Diệp Phi.Mắt Diệp Phi tối sầm lại: “Nhược Tuyết, em làm gì vậy?”“Ngại”Đường Nhược Tuyết khẽ cười: “Đi tắm”Diệp Phi kích động, liên tục gật đầu: “Được, được”Mặc dù mỗi lần Đường Nhược Tuyết nói chỉ nói có vài chữ, khiến Diệp Phi cảm giác hơi quái dị, nhưng đây đúng là giọng nói của cô.Vê chuyện đeo bịt mắt, anh nghĩ Đường Nhược Tuyết muốn chơi trò gì k1ch thích, hoặc là không muốn để mình nhìn thấy sự điên cưồng của cô một lát nữa.Đường Nhược Tuyết dắt anh vào phòng tắm, Diệp Phi còn chưa kịp tự c ởi đồ thì cô đã thuần thục cởi toàn bộ quần áo của Diệp Phi ra Lúc ngón tay cô động vào da Diệp Phi khiến toàn thân anh nổi da gà lên, quá mềm.Trong lúc suy nghĩ, một dòng nước nóng chảy xuống.Toàn thân Diệp Phí nóng lên, ngọn lửa trong lòng càng tăng lên, anh ôm chặt Đường Nhược Tuyết cười nói: “Nào, tới đây, cùng tắm đi”Vừa nói anh vừa kéo váy ngủ trên người Đường Nhược Tuyết xuống, để anh có thể cảm nhận làn da nhẫn mịn của cô tốt hơn.Đường Nhược Tuyết nũng nịu hừ một cái, cô không hề chống cự mà ngược lại còn chủ động ôm ấp.Nhưng sắc mặt Diệp Phi lại nhanh chóng thay đổi: “Cô không phải Đường Nhược Tuyết!”Anh kéo cái bịt mất xuống, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1957:Mặc dù Diệp Phi không muốn gặp mấy người Tiền Gia Hân, nhưng ngày mai Đường Nhược Tuyết sẽ phải đi làm chứng, vì lo cho an toàn của cô nên anh vẫn chạy về vườn hoa nhà họ Tiền.Anh mò lên tầng hai, sau đó mở cửa phòng Đường Nhược Tuyết ra.Còn chưa đi vào phòng anh đã ngửi thấy một mùi thơm đây sảng khoái.Diệp Phí khế nhăn mũi một cái, trên người Đường Nhược Tuyết luôn có mùi thơm, cái mùi thơm ngát của hoa lan rửa sạch lòng người Anh ngẩng đầu nhìn vào phòng thì phát hiện rèm cửa đã được kéo lên, đèn tắt, chỉ có một ánh nến lay động.Diệp Phí kinh ngạc nhìn căn phòng ấm áp, cũng đẹp bỏ suy nghĩ bật đèn lên, nghĩ thầm cô gái này quen ăn bén mùi muốn chơi trò mờ ám với mình à?Anh đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, chẳng mấy chốc đã tóm được một cô gái đang nằm nghiêng trên giường Cô xõa tóc, một tay chống đầu, quay lưng về phía Diệp Phi.Đường Nhược Tuyết mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mà cô thích nhất, bên dưới váy ngủ là đôi chân dài thắng tắp chồng lên nhau, tư thế khiêu khích người.Mà làn gió mát hai mươi sáu độ từ chiếc điều hòa trong phòng đang liên tục thổi chiếc váy ngủ lên lên xuống xuống, lộ ra hai chân trắng nõn như ẩn như hiện.“Em mập mờ như thế này chẳng lẽ là do tối hôm qua tôi phạt em chưa đủ àm Diệp Phi khế cười một tiếng, nhảy lên trên giường, ôm chặt lấy cô gái đang quay lưng về mình.“Nhưng mà em không sợ là tối nay mà chơi đùa mệt quá thì chiều ngày mai đi làm chứng sẽ bị mệt à?”Anh nhặt sợi tóc rơi trên mặt cô lên, còn ngửi một cái: “Ơ.., em còn uống rượu vang cơ à? Sao đêm nay lại hào hứng thế?”‘Vừa nói, Diệp Phi vừa xoay cô lại Nhưng mà anh còn chưa kịp xoay cô lại thì một bàn tay đã bịt mắt anh lại.Sau đó, giọng nói lười biếng của Đường Nhược Tuyết vang lên bên tai anh: “Nhắm mắt.”Diệp Phi nhắm mắt lại, mà mùi nước hoa trên tay Đường Nhược Tuyết quá nồng khiến anh cũng muốn nhắm mắt lại trong vô thức.Một lát sau, một cái bịt mắt được đeo lên mắt của Diệp Phi.Mắt Diệp Phi tối sầm lại: “Nhược Tuyết, em làm gì vậy?”“Ngại”Đường Nhược Tuyết khẽ cười: “Đi tắm”Diệp Phi kích động, liên tục gật đầu: “Được, được”Mặc dù mỗi lần Đường Nhược Tuyết nói chỉ nói có vài chữ, khiến Diệp Phi cảm giác hơi quái dị, nhưng đây đúng là giọng nói của cô.Vê chuyện đeo bịt mắt, anh nghĩ Đường Nhược Tuyết muốn chơi trò gì k1ch thích, hoặc là không muốn để mình nhìn thấy sự điên cưồng của cô một lát nữa.Đường Nhược Tuyết dắt anh vào phòng tắm, Diệp Phi còn chưa kịp tự c ởi đồ thì cô đã thuần thục cởi toàn bộ quần áo của Diệp Phi ra Lúc ngón tay cô động vào da Diệp Phi khiến toàn thân anh nổi da gà lên, quá mềm.Trong lúc suy nghĩ, một dòng nước nóng chảy xuống.Toàn thân Diệp Phí nóng lên, ngọn lửa trong lòng càng tăng lên, anh ôm chặt Đường Nhược Tuyết cười nói: “Nào, tới đây, cùng tắm đi”Vừa nói anh vừa kéo váy ngủ trên người Đường Nhược Tuyết xuống, để anh có thể cảm nhận làn da nhẫn mịn của cô tốt hơn.Đường Nhược Tuyết nũng nịu hừ một cái, cô không hề chống cự mà ngược lại còn chủ động ôm ấp.Nhưng sắc mặt Diệp Phi lại nhanh chóng thay đổi: “Cô không phải Đường Nhược Tuyết!”Anh kéo cái bịt mất xuống, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1957:Mặc dù Diệp Phi không muốn gặp mấy người Tiền Gia Hân, nhưng ngày mai Đường Nhược Tuyết sẽ phải đi làm chứng, vì lo cho an toàn của cô nên anh vẫn chạy về vườn hoa nhà họ Tiền.Anh mò lên tầng hai, sau đó mở cửa phòng Đường Nhược Tuyết ra.Còn chưa đi vào phòng anh đã ngửi thấy một mùi thơm đây sảng khoái.Diệp Phí khế nhăn mũi một cái, trên người Đường Nhược Tuyết luôn có mùi thơm, cái mùi thơm ngát của hoa lan rửa sạch lòng người Anh ngẩng đầu nhìn vào phòng thì phát hiện rèm cửa đã được kéo lên, đèn tắt, chỉ có một ánh nến lay động.Diệp Phí kinh ngạc nhìn căn phòng ấm áp, cũng đẹp bỏ suy nghĩ bật đèn lên, nghĩ thầm cô gái này quen ăn bén mùi muốn chơi trò mờ ám với mình à?Anh đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, chẳng mấy chốc đã tóm được một cô gái đang nằm nghiêng trên giường Cô xõa tóc, một tay chống đầu, quay lưng về phía Diệp Phi.Đường Nhược Tuyết mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mà cô thích nhất, bên dưới váy ngủ là đôi chân dài thắng tắp chồng lên nhau, tư thế khiêu khích người.Mà làn gió mát hai mươi sáu độ từ chiếc điều hòa trong phòng đang liên tục thổi chiếc váy ngủ lên lên xuống xuống, lộ ra hai chân trắng nõn như ẩn như hiện.“Em mập mờ như thế này chẳng lẽ là do tối hôm qua tôi phạt em chưa đủ àm Diệp Phi khế cười một tiếng, nhảy lên trên giường, ôm chặt lấy cô gái đang quay lưng về mình.“Nhưng mà em không sợ là tối nay mà chơi đùa mệt quá thì chiều ngày mai đi làm chứng sẽ bị mệt à?”Anh nhặt sợi tóc rơi trên mặt cô lên, còn ngửi một cái: “Ơ.., em còn uống rượu vang cơ à? Sao đêm nay lại hào hứng thế?”‘Vừa nói, Diệp Phi vừa xoay cô lại Nhưng mà anh còn chưa kịp xoay cô lại thì một bàn tay đã bịt mắt anh lại.Sau đó, giọng nói lười biếng của Đường Nhược Tuyết vang lên bên tai anh: “Nhắm mắt.”Diệp Phi nhắm mắt lại, mà mùi nước hoa trên tay Đường Nhược Tuyết quá nồng khiến anh cũng muốn nhắm mắt lại trong vô thức.Một lát sau, một cái bịt mắt được đeo lên mắt của Diệp Phi.Mắt Diệp Phi tối sầm lại: “Nhược Tuyết, em làm gì vậy?”“Ngại”Đường Nhược Tuyết khẽ cười: “Đi tắm”Diệp Phi kích động, liên tục gật đầu: “Được, được”Mặc dù mỗi lần Đường Nhược Tuyết nói chỉ nói có vài chữ, khiến Diệp Phi cảm giác hơi quái dị, nhưng đây đúng là giọng nói của cô.Vê chuyện đeo bịt mắt, anh nghĩ Đường Nhược Tuyết muốn chơi trò gì k1ch thích, hoặc là không muốn để mình nhìn thấy sự điên cưồng của cô một lát nữa.Đường Nhược Tuyết dắt anh vào phòng tắm, Diệp Phi còn chưa kịp tự c ởi đồ thì cô đã thuần thục cởi toàn bộ quần áo của Diệp Phi ra Lúc ngón tay cô động vào da Diệp Phi khiến toàn thân anh nổi da gà lên, quá mềm.Trong lúc suy nghĩ, một dòng nước nóng chảy xuống.Toàn thân Diệp Phí nóng lên, ngọn lửa trong lòng càng tăng lên, anh ôm chặt Đường Nhược Tuyết cười nói: “Nào, tới đây, cùng tắm đi”Vừa nói anh vừa kéo váy ngủ trên người Đường Nhược Tuyết xuống, để anh có thể cảm nhận làn da nhẫn mịn của cô tốt hơn.Đường Nhược Tuyết nũng nịu hừ một cái, cô không hề chống cự mà ngược lại còn chủ động ôm ấp.Nhưng sắc mặt Diệp Phi lại nhanh chóng thay đổi: “Cô không phải Đường Nhược Tuyết!”Anh kéo cái bịt mất xuống, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng hơn.