Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 1962
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1962:Cao Tĩnh tỏ vẻ nghỉ ngờ nhưng cuối cùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi đợi cô ở bên ngoài”Đường Nhược Tuyết phẩy tay với đám Cao Tĩnh rồi theo sư tỷ Thiện Tâm đi ra phía sân sau.Hai người đi qua một hành lang hẹp, tiếp tục đi qua một gian thiền, cuối cùng đến một khoảng sân nhỏ vắng vẻ yên tĩnh.Khoảng sân vườn cổ kính trồng những loài cây cỏ yên bình, nhưng lại có một cô gái mặc áo đỏ rực rỡ chói mắt.Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn Đường Nhược Tuyết khẽ thốt lên: “Tổng giám đốc Đường, cô không nên đến…Đường Nhược Tuyết bỗng cười rạng rỡ.“Nụ cười của tổng giám đốc Đường thật là xán lạn”Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết cười người phụ nữ mặc áo đỏ nheo mắt lại: “Chỉ tiếc là cô sắp không cười nối rồi”Cùng lúc đó ở phía sau lưng Đường Nhược Tuyết có bốn người đàn ông mặc áo xám xuất hiện chặn đường của cô và sư tỷ Thiện Tâm.Đường Nhược Tuyết khôi phục vẻ bình tĩnh liếc mắt nhìn sư tỷ Thiện Tâm: “sư tỷ Thiện Tâm, chị hại em?”Sư tỷ Thiện Tâm không trả lời mà im lặng quay người rời đi.“Miêu Gia Ý, không ngờ cô còn dùng cả người xuất gia để hại tôi”Đường Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ nói: “Cô hạ cổ với chị ấy sao?”“Người xuất gia cũng thật là có giá”Người phụ nữ mặc áo đỏ chính là Miêu Gia Ý, cô ta nhẹ nhàng vuốt v e móng tay thon dài màu đỏ của mình: “So với hạ cổ thì tôi càng thích đập tiền vào hơn”“Có đạo Đường Nhược Tuyết thở dài, cô không lùi lại mà đi về phía trước: “Chỉ là tôi tò mò muốn biết rốt cuộc thì cô và Miêu Kinh Vân muốn làm gì?”“Nếu như chỉ đơn giản là vì muốn giết tôi thì các người không cần thiết phải chờ tới bây giờ cũng không cần thiết phải tốn nhiều tâm tư như vậy”Cô nhìn chăm chảm Miêu Gia Ý hỏi: “Các người có tính toán khác với tôi sao?”“Thông minh!”Miêu Gia Ý nghiền ngắm nghênh đón ánh mắt của Đường Nhược Tuyết, móng tay cô ta vạch ra một đường vòng cung ở giữa bầu trời: “Thực ra thì tôi muốn chém chết cô băng một nhát dao, dù sao thì đối với tôi mà nói nhìn thấy máu tươi của kẻ thù chảy ra là một chuyện rất hài lòng”“Nhưng cậu Miêu nói cô là người không biết điều quyết tâm muốn ra tòa làm chứng nên nếu như giết cô quá sớm thì sẽ không còn thú vị nữa”Anh ấy hy vọng trước khi giết cô thì phải để cho cô nếm hết tất cả các loại đau đớn, thân bại danh liệt, chỉ có như vậy thì cô mới hối hận vê sự cương quyết của mình”“Cho nên cô mới có thế sống đến bây giờ.”Cô ta khẽ nhếch bờ môi đỏ tươi giống như cô dâu của quỷ muốn chiếm đoạt linh hồn.“Nếm hết tất cả đau đớn?Thân bại danh liệt?”Đường Nhược Tuyết đứng thẳng người cười giễu: “Các người muốn hủy hoại tôi”Miêu Gia Ý cũng không phủ nhận: “Đúng vậy”Đường Nhược Tuyết hỏi ngược lại: “Cho nên cô đã sắp xếp để Triệu Bích Nhi đến gây sự?”Nụ cười của Miêu Gia Ý hơi dừng lại sau đó lại cười duyên: “Không ngờ tổng giám đốc Đường lại thông minh như vậy, cô đoán rất chính xác Triệu Bích Nhi thực sự là do chúng tôi sắp xếp”Cô ta rất là thẳng thắn: “Trước tiên chúng tôi bảo Triệu Bích Nhi bị giày vò để cô và Diệp Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân, để cô ta ẩn núp ở bên cạnh các người”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1962:Cao Tĩnh tỏ vẻ nghỉ ngờ nhưng cuối cùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi đợi cô ở bên ngoài”Đường Nhược Tuyết phẩy tay với đám Cao Tĩnh rồi theo sư tỷ Thiện Tâm đi ra phía sân sau.Hai người đi qua một hành lang hẹp, tiếp tục đi qua một gian thiền, cuối cùng đến một khoảng sân nhỏ vắng vẻ yên tĩnh.Khoảng sân vườn cổ kính trồng những loài cây cỏ yên bình, nhưng lại có một cô gái mặc áo đỏ rực rỡ chói mắt.Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn Đường Nhược Tuyết khẽ thốt lên: “Tổng giám đốc Đường, cô không nên đến…Đường Nhược Tuyết bỗng cười rạng rỡ.“Nụ cười của tổng giám đốc Đường thật là xán lạn”Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết cười người phụ nữ mặc áo đỏ nheo mắt lại: “Chỉ tiếc là cô sắp không cười nối rồi”Cùng lúc đó ở phía sau lưng Đường Nhược Tuyết có bốn người đàn ông mặc áo xám xuất hiện chặn đường của cô và sư tỷ Thiện Tâm.Đường Nhược Tuyết khôi phục vẻ bình tĩnh liếc mắt nhìn sư tỷ Thiện Tâm: “sư tỷ Thiện Tâm, chị hại em?”Sư tỷ Thiện Tâm không trả lời mà im lặng quay người rời đi.“Miêu Gia Ý, không ngờ cô còn dùng cả người xuất gia để hại tôi”Đường Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ nói: “Cô hạ cổ với chị ấy sao?”“Người xuất gia cũng thật là có giá”Người phụ nữ mặc áo đỏ chính là Miêu Gia Ý, cô ta nhẹ nhàng vuốt v e móng tay thon dài màu đỏ của mình: “So với hạ cổ thì tôi càng thích đập tiền vào hơn”“Có đạo Đường Nhược Tuyết thở dài, cô không lùi lại mà đi về phía trước: “Chỉ là tôi tò mò muốn biết rốt cuộc thì cô và Miêu Kinh Vân muốn làm gì?”“Nếu như chỉ đơn giản là vì muốn giết tôi thì các người không cần thiết phải chờ tới bây giờ cũng không cần thiết phải tốn nhiều tâm tư như vậy”Cô nhìn chăm chảm Miêu Gia Ý hỏi: “Các người có tính toán khác với tôi sao?”“Thông minh!”Miêu Gia Ý nghiền ngắm nghênh đón ánh mắt của Đường Nhược Tuyết, móng tay cô ta vạch ra một đường vòng cung ở giữa bầu trời: “Thực ra thì tôi muốn chém chết cô băng một nhát dao, dù sao thì đối với tôi mà nói nhìn thấy máu tươi của kẻ thù chảy ra là một chuyện rất hài lòng”“Nhưng cậu Miêu nói cô là người không biết điều quyết tâm muốn ra tòa làm chứng nên nếu như giết cô quá sớm thì sẽ không còn thú vị nữa”Anh ấy hy vọng trước khi giết cô thì phải để cho cô nếm hết tất cả các loại đau đớn, thân bại danh liệt, chỉ có như vậy thì cô mới hối hận vê sự cương quyết của mình”“Cho nên cô mới có thế sống đến bây giờ.”Cô ta khẽ nhếch bờ môi đỏ tươi giống như cô dâu của quỷ muốn chiếm đoạt linh hồn.“Nếm hết tất cả đau đớn?Thân bại danh liệt?”Đường Nhược Tuyết đứng thẳng người cười giễu: “Các người muốn hủy hoại tôi”Miêu Gia Ý cũng không phủ nhận: “Đúng vậy”Đường Nhược Tuyết hỏi ngược lại: “Cho nên cô đã sắp xếp để Triệu Bích Nhi đến gây sự?”Nụ cười của Miêu Gia Ý hơi dừng lại sau đó lại cười duyên: “Không ngờ tổng giám đốc Đường lại thông minh như vậy, cô đoán rất chính xác Triệu Bích Nhi thực sự là do chúng tôi sắp xếp”Cô ta rất là thẳng thắn: “Trước tiên chúng tôi bảo Triệu Bích Nhi bị giày vò để cô và Diệp Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân, để cô ta ẩn núp ở bên cạnh các người”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 1962:Cao Tĩnh tỏ vẻ nghỉ ngờ nhưng cuối cùng gật đầu: “Vâng, chúng tôi đợi cô ở bên ngoài”Đường Nhược Tuyết phẩy tay với đám Cao Tĩnh rồi theo sư tỷ Thiện Tâm đi ra phía sân sau.Hai người đi qua một hành lang hẹp, tiếp tục đi qua một gian thiền, cuối cùng đến một khoảng sân nhỏ vắng vẻ yên tĩnh.Khoảng sân vườn cổ kính trồng những loài cây cỏ yên bình, nhưng lại có một cô gái mặc áo đỏ rực rỡ chói mắt.Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại nhìn Đường Nhược Tuyết khẽ thốt lên: “Tổng giám đốc Đường, cô không nên đến…Đường Nhược Tuyết bỗng cười rạng rỡ.“Nụ cười của tổng giám đốc Đường thật là xán lạn”Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết cười người phụ nữ mặc áo đỏ nheo mắt lại: “Chỉ tiếc là cô sắp không cười nối rồi”Cùng lúc đó ở phía sau lưng Đường Nhược Tuyết có bốn người đàn ông mặc áo xám xuất hiện chặn đường của cô và sư tỷ Thiện Tâm.Đường Nhược Tuyết khôi phục vẻ bình tĩnh liếc mắt nhìn sư tỷ Thiện Tâm: “sư tỷ Thiện Tâm, chị hại em?”Sư tỷ Thiện Tâm không trả lời mà im lặng quay người rời đi.“Miêu Gia Ý, không ngờ cô còn dùng cả người xuất gia để hại tôi”Đường Nhược Tuyết nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ nói: “Cô hạ cổ với chị ấy sao?”“Người xuất gia cũng thật là có giá”Người phụ nữ mặc áo đỏ chính là Miêu Gia Ý, cô ta nhẹ nhàng vuốt v e móng tay thon dài màu đỏ của mình: “So với hạ cổ thì tôi càng thích đập tiền vào hơn”“Có đạo Đường Nhược Tuyết thở dài, cô không lùi lại mà đi về phía trước: “Chỉ là tôi tò mò muốn biết rốt cuộc thì cô và Miêu Kinh Vân muốn làm gì?”“Nếu như chỉ đơn giản là vì muốn giết tôi thì các người không cần thiết phải chờ tới bây giờ cũng không cần thiết phải tốn nhiều tâm tư như vậy”Cô nhìn chăm chảm Miêu Gia Ý hỏi: “Các người có tính toán khác với tôi sao?”“Thông minh!”Miêu Gia Ý nghiền ngắm nghênh đón ánh mắt của Đường Nhược Tuyết, móng tay cô ta vạch ra một đường vòng cung ở giữa bầu trời: “Thực ra thì tôi muốn chém chết cô băng một nhát dao, dù sao thì đối với tôi mà nói nhìn thấy máu tươi của kẻ thù chảy ra là một chuyện rất hài lòng”“Nhưng cậu Miêu nói cô là người không biết điều quyết tâm muốn ra tòa làm chứng nên nếu như giết cô quá sớm thì sẽ không còn thú vị nữa”Anh ấy hy vọng trước khi giết cô thì phải để cho cô nếm hết tất cả các loại đau đớn, thân bại danh liệt, chỉ có như vậy thì cô mới hối hận vê sự cương quyết của mình”“Cho nên cô mới có thế sống đến bây giờ.”Cô ta khẽ nhếch bờ môi đỏ tươi giống như cô dâu của quỷ muốn chiếm đoạt linh hồn.“Nếm hết tất cả đau đớn?Thân bại danh liệt?”Đường Nhược Tuyết đứng thẳng người cười giễu: “Các người muốn hủy hoại tôi”Miêu Gia Ý cũng không phủ nhận: “Đúng vậy”Đường Nhược Tuyết hỏi ngược lại: “Cho nên cô đã sắp xếp để Triệu Bích Nhi đến gây sự?”Nụ cười của Miêu Gia Ý hơi dừng lại sau đó lại cười duyên: “Không ngờ tổng giám đốc Đường lại thông minh như vậy, cô đoán rất chính xác Triệu Bích Nhi thực sự là do chúng tôi sắp xếp”Cô ta rất là thẳng thắn: “Trước tiên chúng tôi bảo Triệu Bích Nhi bị giày vò để cô và Diệp Phi làm anh hùng cứu mỹ nhân, để cô ta ẩn núp ở bên cạnh các người”