Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị…

Chương 880: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 36

Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Bảo TrangBeta: Tinh NiệmTô Yên gật đầu"Được."Đưa hộp tới tay hắn"Cảm ơn"Nói xong, liền xoay người rời điThành viên còn muốn hỏi có phải nói cho Thù Trạch hay không.Kết quả, còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương liền đi rồi.Người kia gõ hộp, lắc đầu cười, đi vào bên trong.Tô Yên đi đến trường học.Cô là sinh viên năm 3.Ba Tô vì để cô yên tâm gả cho Phượng Quốc Nguyên.Trực tiếp cho cô tạm nghỉ học một năm.Cho nên hiện tại cô cũng không cần phải đi học.Tô Yên đứng ở cổng trường.Đào đào trong túi mình.Vừa mở miệng túi, có ba đồng tiền.Nắm lấy ba đồng xu kia, cô đứng ở chỗ đó một hồi lâu.Cuối cùng lấy di động ra.Ấn một dãy số.Một lúc sau, âm thanh điện thoại bên kia truyền đến"Như thế nào?"Là Phượng Dung.Tô Yên ngồi trên tảng đá trước cửa Đại học."Em, không trở về được."Cô lên tiếngPhượng Dung nhướng mày"Ở đâu?"" Trước cửa đại học X.""Tới chỗ đó làm gì?""Tìm người."Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.Phượng Dung cũng không có hỏi nhiều."Để Hồng Dạ đi đón em.""Được."Tô Yên đáp ứng.Sau đó liền thành thành thật thật chờ ở cổng.Mặt khác, ở trong xe.Phượng Dung ngồi ở bên trong.Treo điện thoại, cong môi cười ra tiếng"Hồng Dạ, đi đại học X.""Vâng, thiếu gia."Vốn là đang đi, nửa đường liền quay đầu.Căn bản là hắn muốn đến nhà Tô Yên.Vừa vặn, từ nhà Tô Yên đến đại học X cũng gần.Ở chỗ này quay đầu, đi 5 phút là tới rồi.Tô Yên cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.Tiểu Hoa lên tiếng"Ký chủ, chị có tổn thương lòng tự tôn hay không."Tô Yên nghi hoặc"Ân?""Không có tiền, chỉ có thể sống nhờ tiền của nam nhân, có cảm thấy trong lòng chua xót hay không?"Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."Cô dứt khoát trả lờiTiếp theo lại bổ sung một câu"Hắn không phải nam nhân khác."Tiểu Hoa nghe xong, lại quay đầu nhìn ký chủ một cái.Không phải nam nhân khác, bởi vì đây là nam chủ?Ân, có đạo lý a.Đột nhiên.Điện thoại trong tay Tô yên vang lên.Nhìn thoáng qua dãy số, cô cũng không nhận ra là ai.Liền tùy tiện ấn hủy.Điện thoại lại vang lần nữa.Cuối cùng, cô vẫn phải nghe"Alo?"Cô vừa nói, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sắc nhọn đến chói tai"Tô Yên! Cái đồ đê tiện! Trong nhà vì mày mà nháo long trời lở đất, buổi tối hôm nay cút trở về cho tao."Âm thanh sắc nhọn kia chính là mẹ Tô, người phụ nữ dịu dàng hôm qua.Hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh đều thay đổi.Tô Yên nghe xong, xoạch, cúp điện thoại.Quay trở về?Cô sẽ không.Còn đang nghĩ ngợi.Phía sau truyền đến một tiếng nói"Xin hỏi, cô là người vừa mới đưa bóng rổ cho tôi sao?"Tô Yên nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại.Liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ màu trắng đứng dưới ánh mặt trời.Cô nhìn thoáng qua người kia đang ôm trong tay một cái hộp màu xám"Có việc gì sao?"Người kia cười nói"Món quà này cũng quá quý trọng, tôi không thể nhận, cái này trả lại cho cô."Lời chàng trai kia nói, thêm cả ký ức của nguyên thân.Thực mau Tô Yên liền nhận ra.Là Thù Trạch.Tô Yên cũng đứng lên"Không quý trọng, không cần trả lại cho tôi."Thù Trạch vẫn kiên trì"Lễ vật này tôi không thể nhận."Nhìn ra được, người này là một người rất có nguyên tắc.Tiếp theo, liền nghe Thù Trạch cười nói thêm một câu"Nhưng mà thư của cô, tôi sẽ nhận lấy. Cảm ơn cô."_____Đến đây là hết Q4 rùi nha các tình yêuuuu.Mọi người vào tường nhà ta để add Q5 nhaaaa.

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu

"Được."

Đưa hộp tới tay hắn

"Cảm ơn"

Nói xong, liền xoay người rời đi

Thành viên còn muốn hỏi có phải nói cho Thù Trạch hay không.

Kết quả, còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương liền đi rồi.

Người kia gõ hộp, lắc đầu cười, đi vào bên trong.

Tô Yên đi đến trường học.

Cô là sinh viên năm 3.

Ba Tô vì để cô yên tâm gả cho Phượng Quốc Nguyên.

Trực tiếp cho cô tạm nghỉ học một năm.

Cho nên hiện tại cô cũng không cần phải đi học.

Tô Yên đứng ở cổng trường.

Đào đào trong túi mình.

Vừa mở miệng túi, có ba đồng tiền.

Nắm lấy ba đồng xu kia, cô đứng ở chỗ đó một hồi lâu.

Cuối cùng lấy di động ra.

Ấn một dãy số.

Một lúc sau, âm thanh điện thoại bên kia truyền đến

"Như thế nào?"

Là Phượng Dung.

Tô Yên ngồi trên tảng đá trước cửa Đại học.

"Em, không trở về được."

Cô lên tiếng

Phượng Dung nhướng mày

"Ở đâu?"

" Trước cửa đại học X."

"Tới chỗ đó làm gì?"

"Tìm người."

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Phượng Dung cũng không có hỏi nhiều.

"Để Hồng Dạ đi đón em."

"Được."

Tô Yên đáp ứng.

Sau đó liền thành thành thật thật chờ ở cổng.

Mặt khác, ở trong xe.

Phượng Dung ngồi ở bên trong.

Treo điện thoại, cong môi cười ra tiếng

"Hồng Dạ, đi đại học X."

"Vâng, thiếu gia."

Vốn là đang đi, nửa đường liền quay đầu.

Căn bản là hắn muốn đến nhà Tô Yên.

Vừa vặn, từ nhà Tô Yên đến đại học X cũng gần.

Ở chỗ này quay đầu, đi 5 phút là tới rồi.

Tô Yên cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị có tổn thương lòng tự tôn hay không."

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

"Không có tiền, chỉ có thể sống nhờ tiền của nam nhân, có cảm thấy trong lòng chua xót hay không?"

Tô Yên lắc đầu

"Sẽ không."

Cô dứt khoát trả lời

Tiếp theo lại bổ sung một câu

"Hắn không phải nam nhân khác."

Tiểu Hoa nghe xong, lại quay đầu nhìn ký chủ một cái.

Không phải nam nhân khác, bởi vì đây là nam chủ?

Ân, có đạo lý a.

Đột nhiên.

Điện thoại trong tay Tô yên vang lên.

Nhìn thoáng qua dãy số, cô cũng không nhận ra là ai.

Liền tùy tiện ấn hủy.

Điện thoại lại vang lần nữa.

Cuối cùng, cô vẫn phải nghe

"Alo?"

Cô vừa nói, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sắc nhọn đến chói tai

"Tô Yên! Cái đồ đê tiện! Trong nhà vì mày mà nháo long trời lở đất, buổi tối hôm nay cút trở về cho tao."

Âm thanh sắc nhọn kia chính là mẹ Tô, người phụ nữ dịu dàng hôm qua.

Hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh đều thay đổi.

Tô Yên nghe xong, xoạch, cúp điện thoại.

Quay trở về?

Cô sẽ không.

Còn đang nghĩ ngợi.

Phía sau truyền đến một tiếng nói

"Xin hỏi, cô là người vừa mới đưa bóng rổ cho tôi sao?"

Tô Yên nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại.

Liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ màu trắng đứng dưới ánh mặt trời.

Cô nhìn thoáng qua người kia đang ôm trong tay một cái hộp màu xám

"Có việc gì sao?"

Người kia cười nói

"Món quà này cũng quá quý trọng, tôi không thể nhận, cái này trả lại cho cô."

Lời chàng trai kia nói, thêm cả ký ức của nguyên thân.

Thực mau Tô Yên liền nhận ra.

Là Thù Trạch.

Tô Yên cũng đứng lên

"Không quý trọng, không cần trả lại cho tôi."

Thù Trạch vẫn kiên trì

"Lễ vật này tôi không thể nhận."

Nhìn ra được, người này là một người rất có nguyên tắc.

Tiếp theo, liền nghe Thù Trạch cười nói thêm một câu

"Nhưng mà thư của cô, tôi sẽ nhận lấy. Cảm ơn cô."

_____

Đến đây là hết Q4 rùi nha các tình yêuuuu.

Mọi người vào tường nhà ta để add Q5 nhaaaa.

Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Bảo TrangBeta: Tinh NiệmTô Yên gật đầu"Được."Đưa hộp tới tay hắn"Cảm ơn"Nói xong, liền xoay người rời điThành viên còn muốn hỏi có phải nói cho Thù Trạch hay không.Kết quả, còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương liền đi rồi.Người kia gõ hộp, lắc đầu cười, đi vào bên trong.Tô Yên đi đến trường học.Cô là sinh viên năm 3.Ba Tô vì để cô yên tâm gả cho Phượng Quốc Nguyên.Trực tiếp cho cô tạm nghỉ học một năm.Cho nên hiện tại cô cũng không cần phải đi học.Tô Yên đứng ở cổng trường.Đào đào trong túi mình.Vừa mở miệng túi, có ba đồng tiền.Nắm lấy ba đồng xu kia, cô đứng ở chỗ đó một hồi lâu.Cuối cùng lấy di động ra.Ấn một dãy số.Một lúc sau, âm thanh điện thoại bên kia truyền đến"Như thế nào?"Là Phượng Dung.Tô Yên ngồi trên tảng đá trước cửa Đại học."Em, không trở về được."Cô lên tiếngPhượng Dung nhướng mày"Ở đâu?"" Trước cửa đại học X.""Tới chỗ đó làm gì?""Tìm người."Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.Phượng Dung cũng không có hỏi nhiều."Để Hồng Dạ đi đón em.""Được."Tô Yên đáp ứng.Sau đó liền thành thành thật thật chờ ở cổng.Mặt khác, ở trong xe.Phượng Dung ngồi ở bên trong.Treo điện thoại, cong môi cười ra tiếng"Hồng Dạ, đi đại học X.""Vâng, thiếu gia."Vốn là đang đi, nửa đường liền quay đầu.Căn bản là hắn muốn đến nhà Tô Yên.Vừa vặn, từ nhà Tô Yên đến đại học X cũng gần.Ở chỗ này quay đầu, đi 5 phút là tới rồi.Tô Yên cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.Tiểu Hoa lên tiếng"Ký chủ, chị có tổn thương lòng tự tôn hay không."Tô Yên nghi hoặc"Ân?""Không có tiền, chỉ có thể sống nhờ tiền của nam nhân, có cảm thấy trong lòng chua xót hay không?"Tô Yên lắc đầu"Sẽ không."Cô dứt khoát trả lờiTiếp theo lại bổ sung một câu"Hắn không phải nam nhân khác."Tiểu Hoa nghe xong, lại quay đầu nhìn ký chủ một cái.Không phải nam nhân khác, bởi vì đây là nam chủ?Ân, có đạo lý a.Đột nhiên.Điện thoại trong tay Tô yên vang lên.Nhìn thoáng qua dãy số, cô cũng không nhận ra là ai.Liền tùy tiện ấn hủy.Điện thoại lại vang lần nữa.Cuối cùng, cô vẫn phải nghe"Alo?"Cô vừa nói, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sắc nhọn đến chói tai"Tô Yên! Cái đồ đê tiện! Trong nhà vì mày mà nháo long trời lở đất, buổi tối hôm nay cút trở về cho tao."Âm thanh sắc nhọn kia chính là mẹ Tô, người phụ nữ dịu dàng hôm qua.Hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh đều thay đổi.Tô Yên nghe xong, xoạch, cúp điện thoại.Quay trở về?Cô sẽ không.Còn đang nghĩ ngợi.Phía sau truyền đến một tiếng nói"Xin hỏi, cô là người vừa mới đưa bóng rổ cho tôi sao?"Tô Yên nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại.Liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ màu trắng đứng dưới ánh mặt trời.Cô nhìn thoáng qua người kia đang ôm trong tay một cái hộp màu xám"Có việc gì sao?"Người kia cười nói"Món quà này cũng quá quý trọng, tôi không thể nhận, cái này trả lại cho cô."Lời chàng trai kia nói, thêm cả ký ức của nguyên thân.Thực mau Tô Yên liền nhận ra.Là Thù Trạch.Tô Yên cũng đứng lên"Không quý trọng, không cần trả lại cho tôi."Thù Trạch vẫn kiên trì"Lễ vật này tôi không thể nhận."Nhìn ra được, người này là một người rất có nguyên tắc.Tiếp theo, liền nghe Thù Trạch cười nói thêm một câu"Nhưng mà thư của cô, tôi sẽ nhận lấy. Cảm ơn cô."_____Đến đây là hết Q4 rùi nha các tình yêuuuu.Mọi người vào tường nhà ta để add Q5 nhaaaa.

Chương 880: Nam chủ đại nhân quá xấu rồi 36