Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…

Chương 379: Tôi ghét cái mùi thối ở trên người bà

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Nhạc phu nhân là một người yêu ghét rõ ràng, khi tôi ghét anh thì từ đầu đến chân chẳng có cái gì tốt đẹp nhưng một khi đã thay đổi cách nhìn thì anh chỗ nào cũng tốt. Chưa kể tới thói bao che khuyết điểm trầm trọng của bà, khi bà đã coi Yến Thanh Ti là người một nhà liền sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô, càng không thể dễ dàng tha thứ những kẻ hết lần này đến lần khác nhục mạ cô.Nhạc phu nhân nhấc túi xách lên, hất cằm, nghênh ngang ngạo mạn nhấc chân rời đi trước mặt hai mẹ con nhà Hạ Lan.Hạ Lan Tú Sắc hoảng hốt, kêu lên: "Bác Nhạc..."Nhạc phu nhân dừng bước, quay người lại nói: "A quên, còn nữa không cần nói bất cứ cái gì giao tình trước mặt tôi, về sau có quay lại Tô thị cũng đừng có đến nhà tôi, tôi thấy cái mùi tanh tưởi như cá ươn trên người bà là phát ớn."Nhạc phu nhân đi được một lúc mà sắc mặt của Hạ Lan phu nhân vẫn trắng bệch.Bao nhiêu năm bà ta luôn cố gắng dung nhập xã hội thượng lưu trở thành một quý phu nhân người người ngưỡng mộ, những nỗ lực của bà giờ đây trong mắt Tô Ngưng Mi còn không đáng một đồng, không khác gì một con kiến nhỏ nhoi bị người ta dày xéo trên mặt đất.Bà ta luôn cố gắng che giấu xuất thân của mình khiến tất cả mọi người đều nghĩ bà ta xuất thân từ hào môn, nhưng giờ... mặt bà ta đang đau rát.Những lời của Nhạc phu nhân so với những cái bạt tai còn đau đớn hơn nhiều.Hạ Lan phu nhân bắt đầu lầm bầm mắng chửi: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng..."Hai vành mắt của Hạ Lan Tú Sắc đỏ hết lên: "Mẹ, mẹ đừng tức nữa... nếu đổ bệnh, con phải làm sao giờ?"Hạ Lan phu nhân nhìn chằm chằm về hướng Nhạc phu nhân rời đi, con ngươi đỏ như máu vì phẫn nộ giờ tràn ngập hận ý, trông cực kì đáng sợ."Tú Tú, con an tâm, mẹ nhất định sẽ để con trở thành thiếu phu nhân của Nhạc gia, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản con tiến vào Nhạc gia."Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: "Mẹ, con không muốn gả vào Nhạc gia, con không cần, chỉ cần mẹ và anh là được rồi, cả nhà chúng ta mãi mãi hạnh phúc..."Hạ Lan phu nhân siết chặt lấy cổ tay của Hạ Lan Tú Sắc.Tô Ngưng Mi, Yến Thanh Ti, mấy người cứ chờ đấy!......Người đi rồi, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.Yến Thanh Ti muốn ngủ nhưng không cách nào ngủ được, chuyện buổi chiều cứ lởn vởn trong đầu.Chuyện này chắc chắn là có liên quan với Yến Như Kha nhưng tại sao cô ta lại chạy đến nói cho Hạ Lan Phương Niên biết? Lẽ chỉ vì nhìn trúng anh ta nên muốn gây hảo cảm?Hừ? Không thể nào lại đơn giản thế được.Yến Như Kha không ngu đến nỗi tự bại lộ chính mình, loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ dùng, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?Yến Thanh Ti trở mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lẽ nào... hàng lông mày của Yến Thanh Ti nhăn tít lại, không đến nỗi như thế đi!Đang nghĩ ngợi thì có mấy người cảnh sát tới lấy lời khai của ba người về vụ nổ ban chiều. Yến Thanh Ti tường thuật lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, nhấn mạnh tới chuyện phanh và cửa xe có vấn đề. Đợi cô nói xong,  Nhạc Thính Phong còn bổ sung: "Bình xăng nữa, hẳn là cũng bị động tay động chân, nhưng trải qua hai lần nổ mạnh như thế, chắc không điều tra ra được."Cảnh sát gật đầu, ghi chép lại những gì Nhạc Thính Phong nói.Cuối cùng cảnh sát nói: "Buổi chiều hôm nay còn có một người tên là Yến Như Kha chủ động đến cục trình báo, còn tự kiểm điểm chính mình và cung cấp một ít tin tức, nói có người muốn dồn cô vào chỗ chết."Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng mở miệng hỏi lại: "Người liên lạc với cô ta là ai?"Viên cảnh sát đưa ra một tấm ảnh: "Người này, Từ Mỹ Phượng... cô có biết cô ta không?"

Nhạc phu nhân là một người yêu ghét rõ ràng, khi tôi ghét anh thì từ đầu đến chân chẳng có cái gì tốt đẹp nhưng một khi đã thay đổi cách nhìn thì anh chỗ nào cũng tốt. Chưa kể tới thói bao che khuyết điểm trầm trọng của bà, khi bà đã coi Yến Thanh Ti là người một nhà liền sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô, càng không thể dễ dàng tha thứ những kẻ hết lần này đến lần khác nhục mạ cô.

Nhạc phu nhân nhấc túi xách lên, hất cằm, nghênh ngang ngạo mạn nhấc chân rời đi trước mặt hai mẹ con nhà Hạ Lan.

Hạ Lan Tú Sắc hoảng hốt, kêu lên: "Bác Nhạc..."

Nhạc phu nhân dừng bước, quay người lại nói: "A quên, còn nữa không cần nói bất cứ cái gì giao tình trước mặt tôi, về sau có quay lại Tô thị cũng đừng có đến nhà tôi, tôi thấy cái mùi tanh tưởi như cá ươn trên người bà là phát ớn."

Nhạc phu nhân đi được một lúc mà sắc mặt của Hạ Lan phu nhân vẫn trắng bệch.

Bao nhiêu năm bà ta luôn cố gắng dung nhập xã hội thượng lưu trở thành một quý phu nhân người người ngưỡng mộ, những nỗ lực của bà giờ đây trong mắt Tô Ngưng Mi còn không đáng một đồng, không khác gì một con kiến nhỏ nhoi bị người ta dày xéo trên mặt đất.

Bà ta luôn cố gắng che giấu xuất thân của mình khiến tất cả mọi người đều nghĩ bà ta xuất thân từ hào môn, nhưng giờ... mặt bà ta đang đau rát.

Những lời của Nhạc phu nhân so với những cái bạt tai còn đau đớn hơn nhiều.

Hạ Lan phu nhân bắt đầu lầm bầm mắng chửi: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng..."

Hai vành mắt của Hạ Lan Tú Sắc đỏ hết lên: "Mẹ, mẹ đừng tức nữa... nếu đổ bệnh, con phải làm sao giờ?"

Hạ Lan phu nhân nhìn chằm chằm về hướng Nhạc phu nhân rời đi, con ngươi đỏ như máu vì phẫn nộ giờ tràn ngập hận ý, trông cực kì đáng sợ.

"Tú Tú, con an tâm, mẹ nhất định sẽ để con trở thành thiếu phu nhân của Nhạc gia, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản con tiến vào Nhạc gia."

Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: "Mẹ, con không muốn gả vào Nhạc gia, con không cần, chỉ cần mẹ và anh là được rồi, cả nhà chúng ta mãi mãi hạnh phúc..."

Hạ Lan phu nhân siết chặt lấy cổ tay của Hạ Lan Tú Sắc.

Tô Ngưng Mi, Yến Thanh Ti, mấy người cứ chờ đấy!

......

Người đi rồi, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Yến Thanh Ti muốn ngủ nhưng không cách nào ngủ được, chuyện buổi chiều cứ lởn vởn trong đầu.

Chuyện này chắc chắn là có liên quan với Yến Như Kha nhưng tại sao cô ta lại chạy đến nói cho Hạ Lan Phương Niên biết? Lẽ chỉ vì nhìn trúng anh ta nên muốn gây hảo cảm?

Hừ? Không thể nào lại đơn giản thế được.

Yến Như Kha không ngu đến nỗi tự bại lộ chính mình, loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ dùng, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Yến Thanh Ti trở mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lẽ nào... hàng lông mày của Yến Thanh Ti nhăn tít lại, không đến nỗi như thế đi!

Đang nghĩ ngợi thì có mấy người cảnh sát tới lấy lời khai của ba người về vụ nổ ban chiều. Yến Thanh Ti tường thuật lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, nhấn mạnh tới chuyện phanh và cửa xe có vấn đề. Đợi cô nói xong,  Nhạc Thính Phong còn bổ sung: "Bình xăng nữa, hẳn là cũng bị động tay động chân, nhưng trải qua hai lần nổ mạnh như thế, chắc không điều tra ra được."

Cảnh sát gật đầu, ghi chép lại những gì Nhạc Thính Phong nói.

Cuối cùng cảnh sát nói: "Buổi chiều hôm nay còn có một người tên là Yến Như Kha chủ động đến cục trình báo, còn tự kiểm điểm chính mình và cung cấp một ít tin tức, nói có người muốn dồn cô vào chỗ chết."

Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng mở miệng hỏi lại: "Người liên lạc với cô ta là ai?"

Viên cảnh sát đưa ra một tấm ảnh: "Người này, Từ Mỹ Phượng... cô có biết cô ta không?"

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Nhạc phu nhân là một người yêu ghét rõ ràng, khi tôi ghét anh thì từ đầu đến chân chẳng có cái gì tốt đẹp nhưng một khi đã thay đổi cách nhìn thì anh chỗ nào cũng tốt. Chưa kể tới thói bao che khuyết điểm trầm trọng của bà, khi bà đã coi Yến Thanh Ti là người một nhà liền sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô, càng không thể dễ dàng tha thứ những kẻ hết lần này đến lần khác nhục mạ cô.Nhạc phu nhân nhấc túi xách lên, hất cằm, nghênh ngang ngạo mạn nhấc chân rời đi trước mặt hai mẹ con nhà Hạ Lan.Hạ Lan Tú Sắc hoảng hốt, kêu lên: "Bác Nhạc..."Nhạc phu nhân dừng bước, quay người lại nói: "A quên, còn nữa không cần nói bất cứ cái gì giao tình trước mặt tôi, về sau có quay lại Tô thị cũng đừng có đến nhà tôi, tôi thấy cái mùi tanh tưởi như cá ươn trên người bà là phát ớn."Nhạc phu nhân đi được một lúc mà sắc mặt của Hạ Lan phu nhân vẫn trắng bệch.Bao nhiêu năm bà ta luôn cố gắng dung nhập xã hội thượng lưu trở thành một quý phu nhân người người ngưỡng mộ, những nỗ lực của bà giờ đây trong mắt Tô Ngưng Mi còn không đáng một đồng, không khác gì một con kiến nhỏ nhoi bị người ta dày xéo trên mặt đất.Bà ta luôn cố gắng che giấu xuất thân của mình khiến tất cả mọi người đều nghĩ bà ta xuất thân từ hào môn, nhưng giờ... mặt bà ta đang đau rát.Những lời của Nhạc phu nhân so với những cái bạt tai còn đau đớn hơn nhiều.Hạ Lan phu nhân bắt đầu lầm bầm mắng chửi: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng..."Hai vành mắt của Hạ Lan Tú Sắc đỏ hết lên: "Mẹ, mẹ đừng tức nữa... nếu đổ bệnh, con phải làm sao giờ?"Hạ Lan phu nhân nhìn chằm chằm về hướng Nhạc phu nhân rời đi, con ngươi đỏ như máu vì phẫn nộ giờ tràn ngập hận ý, trông cực kì đáng sợ."Tú Tú, con an tâm, mẹ nhất định sẽ để con trở thành thiếu phu nhân của Nhạc gia, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản con tiến vào Nhạc gia."Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: "Mẹ, con không muốn gả vào Nhạc gia, con không cần, chỉ cần mẹ và anh là được rồi, cả nhà chúng ta mãi mãi hạnh phúc..."Hạ Lan phu nhân siết chặt lấy cổ tay của Hạ Lan Tú Sắc.Tô Ngưng Mi, Yến Thanh Ti, mấy người cứ chờ đấy!......Người đi rồi, cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.Yến Thanh Ti muốn ngủ nhưng không cách nào ngủ được, chuyện buổi chiều cứ lởn vởn trong đầu.Chuyện này chắc chắn là có liên quan với Yến Như Kha nhưng tại sao cô ta lại chạy đến nói cho Hạ Lan Phương Niên biết? Lẽ chỉ vì nhìn trúng anh ta nên muốn gây hảo cảm?Hừ? Không thể nào lại đơn giản thế được.Yến Như Kha không ngu đến nỗi tự bại lộ chính mình, loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ dùng, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?Yến Thanh Ti trở mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lẽ nào... hàng lông mày của Yến Thanh Ti nhăn tít lại, không đến nỗi như thế đi!Đang nghĩ ngợi thì có mấy người cảnh sát tới lấy lời khai của ba người về vụ nổ ban chiều. Yến Thanh Ti tường thuật lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, nhấn mạnh tới chuyện phanh và cửa xe có vấn đề. Đợi cô nói xong,  Nhạc Thính Phong còn bổ sung: "Bình xăng nữa, hẳn là cũng bị động tay động chân, nhưng trải qua hai lần nổ mạnh như thế, chắc không điều tra ra được."Cảnh sát gật đầu, ghi chép lại những gì Nhạc Thính Phong nói.Cuối cùng cảnh sát nói: "Buổi chiều hôm nay còn có một người tên là Yến Như Kha chủ động đến cục trình báo, còn tự kiểm điểm chính mình và cung cấp một ít tin tức, nói có người muốn dồn cô vào chỗ chết."Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng mở miệng hỏi lại: "Người liên lạc với cô ta là ai?"Viên cảnh sát đưa ra một tấm ảnh: "Người này, Từ Mỹ Phượng... cô có biết cô ta không?"

Chương 379: Tôi ghét cái mùi thối ở trên người bà