Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị…
Chương 1108: Giáo chủ bệnh kiều của ta 60
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Diệc LinhBeta: Tinh NiệmLúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.Bắt lấy nàng để làm gì?Giết nàng?Nhưng hắn không có sát ý với nàng.Vậy lúc nãy là muốn làm gì?Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.Ký ức của hắn khôi phục.Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.Những thứ đó, đều không quan trọng.Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.Bọn họ đều không quan trọng.Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.Chờ người khác tới mặc quần áo.Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.Nhìn trong chốc lát.Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.Hắn lấy quần áo lại đây.Đứng lên, mặc vào từng chút một.Cảm giác gì?Có chút kỳ diệu.Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.Tu luyện võ công.Cùng với một ít thuốc.Ảnh sẽ chiếu cố hắn.Trước nay đều là như vậy.Sau đó, sư phụ chết.Hắn trở thành giáo chủ.Sinh hoạt vẫn như cũ.Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.Đang nghĩ.Tô Yên đã đi đến.Trong tay bưng một chén canh gà."Lại đây, tới chỗ này uống canh gà."Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.Nữ nhân này không quan trọng.Hắn có thể trở về Ma giáo.Tiếp tục cuộc sống trước kia.Tuy rằng nghĩ như vậy.Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.Nàng khom lưng, cầm tay hắn."Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?"Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.Tô Yên lên tiếng."Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn."Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.Hài hòa đến không tưởng.Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.Chờ hắn uống xong canh gà.Nàng lên tiếng."Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng."Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn."Ta muốn ở cùng nàng."Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.Tô Yên ngẩn người.
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Lúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.
Bắt lấy nàng để làm gì?
Giết nàng?
Nhưng hắn không có sát ý với nàng.
Vậy lúc nãy là muốn làm gì?
Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??
Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.
Ký ức của hắn khôi phục.
Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.
Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.
Những thứ đó, đều không quan trọng.
Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.
Bọn họ đều không quan trọng.
Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.
Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.
Chờ người khác tới mặc quần áo.
Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.
Nhìn trong chốc lát.
Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.
Hắn lấy quần áo lại đây.
Đứng lên, mặc vào từng chút một.
Cảm giác gì?
Có chút kỳ diệu.
Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.
Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.
Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.
Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.
Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.
Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.
Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.
Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.
Tu luyện võ công.
Cùng với một ít thuốc.
Ảnh sẽ chiếu cố hắn.
Trước nay đều là như vậy.
Sau đó, sư phụ chết.
Hắn trở thành giáo chủ.
Sinh hoạt vẫn như cũ.
Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.
Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.
Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.
Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.
Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.
Đang nghĩ.
Tô Yên đã đi đến.
Trong tay bưng một chén canh gà.
"Lại đây, tới chỗ này uống canh gà."
Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.
Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.
Nữ nhân này không quan trọng.
Hắn có thể trở về Ma giáo.
Tiếp tục cuộc sống trước kia.
Tuy rằng nghĩ như vậy.
Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.
Nàng khom lưng, cầm tay hắn.
"Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?"
Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.
Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.
Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.
Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.
Tô Yên lên tiếng.
"Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn."
Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.
Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.
Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.
Hài hòa đến không tưởng.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.
Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.
Chờ hắn uống xong canh gà.
Nàng lên tiếng.
"Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng."
Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.
Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn.
"Ta muốn ở cùng nàng."
Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.
Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.
Tô Yên ngẩn người.
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Diệc LinhBeta: Tinh NiệmLúc nãy hình như muốn bắt nàng lại.Bắt lấy nàng để làm gì?Giết nàng?Nhưng hắn không có sát ý với nàng.Vậy lúc nãy là muốn làm gì?Giống như trong mộng, lôi kéo vạt áo nàng, ôm nàng một cái??Hoa Vô Khuynh hoảng thần trong nháy mắt.Ký ức của hắn khôi phục.Cho nên thời gian ở chung một tháng cùng nữ tử này, không phải là toàn bộ của hắn.Mà chỉ là một mốc thời gian ngắn ngủi trong đời mà thôi.Những thứ đó, đều không quan trọng.Giống như mẫu thân hắn, sư phụ hắn.Bọn họ đều không quan trọng.Hoa Vô Khuynh quơ quơ tay.Xốc chăn lên, ngồi ở mép giường.Chờ người khác tới mặc quần áo.Sau đó, hắn nhìn quần áo gác ở bên cạnh.Nhìn trong chốc lát.Hắn nhớ rõ, nữ tử kia có dạy hắn.Hắn lấy quần áo lại đây.Đứng lên, mặc vào từng chút một.Cảm giác gì?Có chút kỳ diệu.Hoá ra quần áo có thể tự mình mặc.Trước nay, đều không có người dạy cho hắn.Hắn hạ mắt, lông mi rung nhẹ.Nhìn quần áo trên người được mặc tốt.Từ trước tới giờ đều không có ai thân thiết với hắn.Khi còn nhỏ, hắn bị một người kỳ quái mang đi, để hắn ngâm mình ở trong thùng dược liệu.Mỗi ngày sẽ cho uống một ít nước với thuốc bổ.Lúc lớn hơn một chút, hắn bị sư phụ đem đi, nhưng mỗi ngày vẫn phải ngâm mình ở trong nước.Tu luyện võ công.Cùng với một ít thuốc.Ảnh sẽ chiếu cố hắn.Trước nay đều là như vậy.Sau đó, sư phụ chết.Hắn trở thành giáo chủ.Sinh hoạt vẫn như cũ.Không ai nói với hắn, hắn cũng có thể ăn bánh bao thịt.Sau này, hắn mất đi ký ức, gặp Tô Yên.Rõ ràng thời gian ở chung chỉ ngắn ngủi như vậy.Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại.Chỉ có thời gian không đến một tháng lại làm hắn cảm thấy chính mình đang tồn tại.Đang nghĩ.Tô Yên đã đi đến.Trong tay bưng một chén canh gà."Lại đây, tới chỗ này uống canh gà."Hoa Vô Khuynh xoay người, nhìn về phía Tô Yên.Hiện tại hắn đã khôi phục ký ức.Nữ nhân này không quan trọng.Hắn có thể trở về Ma giáo.Tiếp tục cuộc sống trước kia.Tuy rằng nghĩ như vậy.Nhưng hắn theo bản năng đã chạy tới trước mặt Tô Yên.Tô Yên nhìn hắn cúi đầu, mãi vẫn không uống.Nàng khom lưng, cầm tay hắn."Sao vậy? Ngủ lâu quá không còn sức?"Vừa nói, nàng vừa bưng canh gà lên.Một muỗng một muỗng đưa đến bên môi hắn.Theo thói quen trong quá khứ, Hoa Vô Khuynh liền hơi há mồm uống.Ngẩng đầu, hắn vẫn luôn nhìn Tô Yên.Nàng vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.Tô Yên lên tiếng."Chàng ngủ lâu quá, bánh bao thịt hôm nay khoan hãy ăn."Nói xong, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.Mà lúc này, Hoa Vô Khuynh đã dời tầm mắt nhìn về nơi khác.Nàng đút hắn uống một ngụm lại một ngụm.Hài hòa đến không tưởng.Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hoa Vô Khuynh hơi khác thường, dĩ nhiên Tô Yên phát hiện được.Chỉ là nàng không nói ra mà thôi.Chờ hắn uống xong canh gà.Nàng lên tiếng."Em muốn đi ra ngoài một lát, có lẽ chàng phải ở một mình trong phòng."Nghe xong, Hoa Vô Khuynh rốt cuộc cũng mở miệng.Đại khái là vừa tỉnh lại, tiếng nói khàn khàn."Ta muốn ở cùng nàng."Hắn bắt chước bộ dạng lúc trước của mình, nói chuyện với Tô Yên.Cũng không biết vì sao, hắn không muốn cho nàng biết mình khôi phục ký ức.Tô Yên ngẩn người.