Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị…
Chương 1127: Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta 78
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Diên DiênBeta: Tinh NiệmKhi hắn chậm rãi nằm trên giường của mình.Chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.Yên Yên đây là ghét bỏ hắn sao?Hắn cảm thấy ngực mình thật rầu rĩ, còn có chút khổ sở.Rõ ràng, chỉ cần qua mấy ngày nữa, miệng vết thương của hắn sẽ tốt lên.Có thể giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.Nhưng Yên Yên vẫn đoán được.Nàng còn đuổi hắn từ trong phòng ra ngoài.Khi hắn không có ký ức nàng luôn đối xử với hắn rất tốt.Nếu như mình không có khôi phục ký ức thì tốt biết bao nhiêu.Yên Yên khẳng định sẽ vẫn luôn đối tốt với hắn.Hắn nghĩ.Hoa Vô Khuynh ngã vào trên giường, nhắm mắt lại.Tự ôm lấy mình.Mặt khác ở bên kia, Tô Yên xoa xoa giữa mày.Chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng.Không thoải mái.Rất không thoải mái.Tiểu Hoa nhìn ra ký chủ buồn rầu.Nói"Ký chủ, chị muốn Tiểu Hoa hỗ trợ không?"Một lát sau, Tô Yên lên tiếng"Trong lòng ta không thoải mái.""Ký chủ vì sao lại không thoải mái?""Không biết"Nàng vừa mới nãy thật tức giận.Tô Yên cũng không hiểu lắm.Chỉ biết tất cả cảm xúc đều là do hắn khơi mào.Dù là tốt, hay là không tốt.Cảm giác đó, nàng thật chán ghét.Tiểu Hoa bắt đầu phân tích"Ký chủ hẳn là đau lòng đi?"Tô Yên không nói lời nào.Tiểu Hoa nói"Có phải khi nhìn vết thương trên ngực của nam chủ đại nhân, ký chủ mới đặc biệt tức giận hay không? Tức giận hắn vì sao đối với bản thân như vậy, còn không nói với chị, đúng hay không?"Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, thế nhưng đều bị nó đoán đúng rồi.Nàng lên tiếng"Ân"Tiểu Hoa phi thường dào dạt đắc ý với việc mình đánh bậy đánh bạ mà lại đoán trúng.Tô Yên hỏi"Làm sao mới có thể làm cho tim ta không đau nữa?"Tiểu Hoa nói"Ký chủ, chị chỉ cần dưỡng nam chủ đại nhân tốt lên thì sẽ không đau a."Tiểu Hoa nói rất đương nhiên.Tô Yên nghe xong, nói"Nhưng mà ta không muốn gặp hắn."Tiểu Hoa nghi hoặc"Vì sao?""Nghĩ đến hắn liền đau lòng."Nàng không khống chế được.Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.Khó quá, nó suy nghĩ không ra.Chỉ phải nói"Ký chủ, chị nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, nghe theo trái tim."Kết quả là, ngày hôm sau Tô Yên biến mất.Đương sự Hoa Vô Khuynh thật vất vả chờ đến khi hừng đông, muốn tìm Tô Yên nói chuyện lại một lần nữa.Lại phát hiện trong phòng nàng không có một bóng người.Hoa Vô Khuynh đôi mắt đen nhánh.Ngốc ngốc đứng ở chỗ đó, nhìn căn phòng không một bóng người.Nàng đi rồi?Là ghét bỏ hắn sao?Hoa Vô Khuynh sờ lên ngực của mình.Cúi đầu.Hắn cho rằng nàng sẽ cao hứng.Hắn giúp nàng cứu thôn dân.Về sau chỉ cần nàng nói, hắn còn có thể cứu càng nhiều người.Hắn muốn nói với nàng, hắn sẽ che dấu miệng vết thương thật kỹ, sẽ không để nàng phải nhìn thấy.Nhưng còn chưa có mở miệng, người đã rời đi.Cũng không biết Hoa Vô Khuynh đã đứng bao lâu ở cửa.Ảnh vốn là muốn tới tìm giáo chủ và Tô Yên cô nương để ăn cơm.Sau đó, liền nhìn thấy giáo chủ hiu quạnh đứng ở chỗ đó.Hắn lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ thất hồn lạc phách, bộ dáng khổ sở lại cô độc.Làm người đau lòng cực kỳ.Ảnh đi lên trước"Giáo chủ"Hoa Vô Khuynh không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích.Thật lâu lúc sau, hắn khàn khàn nói"Ta có phải thật xấu xí hay không?"Hắn vừa nói, vừa sờ lên ngực mìnhNghĩ đến ánh mắt Yên Yên nhìn hắn.Lãnh đạm như vậy, phảng phất giống như là người xa lạ.Nàng không cần hắn.Từ khi biết hắn thật ra là một con người xấu xí.***Tô Yên từ đêm qua đã đi ra ngoài.Nàng cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là trong lòng quá buồn.Buồn đến khó chịu.Vì thế, nàng vẫn luôn đi không ngừng.
Edit: Diên Diên
Beta: Tinh Niệm
Khi hắn chậm rãi nằm trên giường của mình.
Chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Yên Yên đây là ghét bỏ hắn sao?
Hắn cảm thấy ngực mình thật rầu rĩ, còn có chút khổ sở.
Rõ ràng, chỉ cần qua mấy ngày nữa, miệng vết thương của hắn sẽ tốt lên.
Có thể giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Yên Yên vẫn đoán được.
Nàng còn đuổi hắn từ trong phòng ra ngoài.
Khi hắn không có ký ức nàng luôn đối xử với hắn rất tốt.
Nếu như mình không có khôi phục ký ức thì tốt biết bao nhiêu.
Yên Yên khẳng định sẽ vẫn luôn đối tốt với hắn.
Hắn nghĩ.
Hoa Vô Khuynh ngã vào trên giường, nhắm mắt lại.
Tự ôm lấy mình.
Mặt khác ở bên kia, Tô Yên xoa xoa giữa mày.
Chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng.
Không thoải mái.
Rất không thoải mái.
Tiểu Hoa nhìn ra ký chủ buồn rầu.
Nói
"Ký chủ, chị muốn Tiểu Hoa hỗ trợ không?"
Một lát sau, Tô Yên lên tiếng
"Trong lòng ta không thoải mái."
"Ký chủ vì sao lại không thoải mái?"
"Không biết"
Nàng vừa mới nãy thật tức giận.
Tô Yên cũng không hiểu lắm.
Chỉ biết tất cả cảm xúc đều là do hắn khơi mào.
Dù là tốt, hay là không tốt.
Cảm giác đó, nàng thật chán ghét.
Tiểu Hoa bắt đầu phân tích
"Ký chủ hẳn là đau lòng đi?"
Tô Yên không nói lời nào.
Tiểu Hoa nói
"Có phải khi nhìn vết thương trên ngực của nam chủ đại nhân, ký chủ mới đặc biệt tức giận hay không? Tức giận hắn vì sao đối với bản thân như vậy, còn không nói với chị, đúng hay không?"
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, thế nhưng đều bị nó đoán đúng rồi.
Nàng lên tiếng
"Ân"
Tiểu Hoa phi thường dào dạt đắc ý với việc mình đánh bậy đánh bạ mà lại đoán trúng.
Tô Yên hỏi
"Làm sao mới có thể làm cho tim ta không đau nữa?"
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị chỉ cần dưỡng nam chủ đại nhân tốt lên thì sẽ không đau a."
Tiểu Hoa nói rất đương nhiên.
Tô Yên nghe xong, nói
"Nhưng mà ta không muốn gặp hắn."
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Vì sao?"
"Nghĩ đến hắn liền đau lòng."
Nàng không khống chế được.
Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.
Khó quá, nó suy nghĩ không ra.
Chỉ phải nói
"Ký chủ, chị nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, nghe theo trái tim."
Kết quả là, ngày hôm sau Tô Yên biến mất.
Đương sự Hoa Vô Khuynh thật vất vả chờ đến khi hừng đông, muốn tìm Tô Yên nói chuyện lại một lần nữa.
Lại phát hiện trong phòng nàng không có một bóng người.
Hoa Vô Khuynh đôi mắt đen nhánh.
Ngốc ngốc đứng ở chỗ đó, nhìn căn phòng không một bóng người.
Nàng đi rồi?
Là ghét bỏ hắn sao?
Hoa Vô Khuynh sờ lên ngực của mình.
Cúi đầu.
Hắn cho rằng nàng sẽ cao hứng.
Hắn giúp nàng cứu thôn dân.
Về sau chỉ cần nàng nói, hắn còn có thể cứu càng nhiều người.
Hắn muốn nói với nàng, hắn sẽ che dấu miệng vết thương thật kỹ, sẽ không để nàng phải nhìn thấy.
Nhưng còn chưa có mở miệng, người đã rời đi.
Cũng không biết Hoa Vô Khuynh đã đứng bao lâu ở cửa.
Ảnh vốn là muốn tới tìm giáo chủ và Tô Yên cô nương để ăn cơm.
Sau đó, liền nhìn thấy giáo chủ hiu quạnh đứng ở chỗ đó.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ thất hồn lạc phách, bộ dáng khổ sở lại cô độc.
Làm người đau lòng cực kỳ.
Ảnh đi lên trước
"Giáo chủ"
Hoa Vô Khuynh không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu lúc sau, hắn khàn khàn nói
"Ta có phải thật xấu xí hay không?"
Hắn vừa nói, vừa sờ lên ngực mình
Nghĩ đến ánh mắt Yên Yên nhìn hắn.
Lãnh đạm như vậy, phảng phất giống như là người xa lạ.
Nàng không cần hắn.
Từ khi biết hắn thật ra là một con người xấu xí.
***
Tô Yên từ đêm qua đã đi ra ngoài.
Nàng cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là trong lòng quá buồn.
Buồn đến khó chịu.
Vì thế, nàng vẫn luôn đi không ngừng.
Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Diên DiênBeta: Tinh NiệmKhi hắn chậm rãi nằm trên giường của mình.Chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.Yên Yên đây là ghét bỏ hắn sao?Hắn cảm thấy ngực mình thật rầu rĩ, còn có chút khổ sở.Rõ ràng, chỉ cần qua mấy ngày nữa, miệng vết thương của hắn sẽ tốt lên.Có thể giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.Nhưng Yên Yên vẫn đoán được.Nàng còn đuổi hắn từ trong phòng ra ngoài.Khi hắn không có ký ức nàng luôn đối xử với hắn rất tốt.Nếu như mình không có khôi phục ký ức thì tốt biết bao nhiêu.Yên Yên khẳng định sẽ vẫn luôn đối tốt với hắn.Hắn nghĩ.Hoa Vô Khuynh ngã vào trên giường, nhắm mắt lại.Tự ôm lấy mình.Mặt khác ở bên kia, Tô Yên xoa xoa giữa mày.Chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng.Không thoải mái.Rất không thoải mái.Tiểu Hoa nhìn ra ký chủ buồn rầu.Nói"Ký chủ, chị muốn Tiểu Hoa hỗ trợ không?"Một lát sau, Tô Yên lên tiếng"Trong lòng ta không thoải mái.""Ký chủ vì sao lại không thoải mái?""Không biết"Nàng vừa mới nãy thật tức giận.Tô Yên cũng không hiểu lắm.Chỉ biết tất cả cảm xúc đều là do hắn khơi mào.Dù là tốt, hay là không tốt.Cảm giác đó, nàng thật chán ghét.Tiểu Hoa bắt đầu phân tích"Ký chủ hẳn là đau lòng đi?"Tô Yên không nói lời nào.Tiểu Hoa nói"Có phải khi nhìn vết thương trên ngực của nam chủ đại nhân, ký chủ mới đặc biệt tức giận hay không? Tức giận hắn vì sao đối với bản thân như vậy, còn không nói với chị, đúng hay không?"Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, thế nhưng đều bị nó đoán đúng rồi.Nàng lên tiếng"Ân"Tiểu Hoa phi thường dào dạt đắc ý với việc mình đánh bậy đánh bạ mà lại đoán trúng.Tô Yên hỏi"Làm sao mới có thể làm cho tim ta không đau nữa?"Tiểu Hoa nói"Ký chủ, chị chỉ cần dưỡng nam chủ đại nhân tốt lên thì sẽ không đau a."Tiểu Hoa nói rất đương nhiên.Tô Yên nghe xong, nói"Nhưng mà ta không muốn gặp hắn."Tiểu Hoa nghi hoặc"Vì sao?""Nghĩ đến hắn liền đau lòng."Nàng không khống chế được.Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.Khó quá, nó suy nghĩ không ra.Chỉ phải nói"Ký chủ, chị nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, nghe theo trái tim."Kết quả là, ngày hôm sau Tô Yên biến mất.Đương sự Hoa Vô Khuynh thật vất vả chờ đến khi hừng đông, muốn tìm Tô Yên nói chuyện lại một lần nữa.Lại phát hiện trong phòng nàng không có một bóng người.Hoa Vô Khuynh đôi mắt đen nhánh.Ngốc ngốc đứng ở chỗ đó, nhìn căn phòng không một bóng người.Nàng đi rồi?Là ghét bỏ hắn sao?Hoa Vô Khuynh sờ lên ngực của mình.Cúi đầu.Hắn cho rằng nàng sẽ cao hứng.Hắn giúp nàng cứu thôn dân.Về sau chỉ cần nàng nói, hắn còn có thể cứu càng nhiều người.Hắn muốn nói với nàng, hắn sẽ che dấu miệng vết thương thật kỹ, sẽ không để nàng phải nhìn thấy.Nhưng còn chưa có mở miệng, người đã rời đi.Cũng không biết Hoa Vô Khuynh đã đứng bao lâu ở cửa.Ảnh vốn là muốn tới tìm giáo chủ và Tô Yên cô nương để ăn cơm.Sau đó, liền nhìn thấy giáo chủ hiu quạnh đứng ở chỗ đó.Hắn lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ thất hồn lạc phách, bộ dáng khổ sở lại cô độc.Làm người đau lòng cực kỳ.Ảnh đi lên trước"Giáo chủ"Hoa Vô Khuynh không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích.Thật lâu lúc sau, hắn khàn khàn nói"Ta có phải thật xấu xí hay không?"Hắn vừa nói, vừa sờ lên ngực mìnhNghĩ đến ánh mắt Yên Yên nhìn hắn.Lãnh đạm như vậy, phảng phất giống như là người xa lạ.Nàng không cần hắn.Từ khi biết hắn thật ra là một con người xấu xí.***Tô Yên từ đêm qua đã đi ra ngoài.Nàng cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là trong lòng quá buồn.Buồn đến khó chịu.Vì thế, nàng vẫn luôn đi không ngừng.