Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…
Chương 743: Yêu một người là dành cả nửa đời cho người đó
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Tình yêu của Du Dực đối với mẹ của Yến Thanh Ti là thứ tình yêu cô chưa thấy bao giờ, sâu đậm đến độ chính cô còn cảm thấy nặng nề.Du Dực xoay người liếc nhìn bia mộ, khuôn mặt trên bia mộ kia vẫn đang cười, vẫn là nụ cười của năm ấy, sự dịu dàng của bà đã bao dung cả cái thế giới tàn nhẫn này.Đôi môi Du Dực khẽ nhếch lên: "Không vì lí do gì cả. Tôi gặp được mẹ của cháu, tôi yêu bà ấy, chỉ thế thôi. Tình yêu là gì, ai có thể nói rõ được đây?"Nếu như trong tình yêu có thể nói đến nhân quả, vậy trên cõi đời này đã không có nhiều si nam oán nữ đến như vậy.Đôi môi của Yến Thanh Ti có chút khô nứt, lúc nói chuyện vô tình làm nó rách toạc ra, cô nói: "Ông đã chờ nhiều năm như vậy, lại chờ được tin bà ấy đã chết... Ông có hối hận không? Hối hận vì đã tìm một người nhiều năm như thế? Có lẽ, không tìm được thì tốt hơn, ít nhất vẫn còn lại hi vọng.""Tôi chỉ hối hận vì sao không tìm được bà ấy sớm hơn. Năm đó tôi không nên bỏ đi. Nếu như bây giờ tôi lại cứ thế rời đi mà không làm gì đó thì tôi sẽ hối hận thêm một lần nữa, hối hận tại sao không trả thù cho bà ấy."Tiếc nuối của cả đời Du Dực chính là Nhiếp Thu Sính.Tiếc nuối vì đã không bảo vệ được bà, tiếc nuối không tìm được bà sớm hơn, ông không thể có thêm tiếc nuối vì đã không báo thù cho bà.Yến Thanh Ti trầm mặc, cúi đầu không nói gì.Cô đã không còn cảm giác phản cảm đối với Du Dực, trái lại giữa họ dường như còn có chút đồng bệnh tương liên.Trước khi gặp Nhạc Thính Phong, lí do cô sống tiếp là để báo thù cho mẹ, cô không chừa thủ đoạn nào cũng bất chấp hậu quả, kể cả hủy diệt chính mình. Nhưng đến khi gặp được Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, họ đã mang đến sự ấm áp và cả ánh sáng của thế giới này đến với cô, cho cô một cuộc sống mà cô vẫn hằng ước ao.Cô may mắn thoát khỏi địa ngục tăm tối đó vì có Nhạc Thính Phong.Nhưng Du Dực có lẽ không thể may mắn như vậy, nửa đời trước đã qua, chẳng lẽ nửa đời sau lại chìm đắm trong việc báo thù sao?Đúng như ông ta đã nói, nếu không tìm cái gì đó để làm, nếu như không giúp mẹ cô trả thù thì ông ta sẽ phát điên.Đột nhiên Yến Thanh Ti rất đồng tình với Du Dực, yêu một người lại chờ người đó nửa cuộc đời, nhưng cuối cùng chỉ chờ được sự tuyệt vọng.Một lát sau Yến Thanh Ti nói: "Dù sao thì ông hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Nếu hai ngày sau ông vẫn cảm thấy muốn báo thù cho mẹ tôi, vẫn không có cách nào buông việc này xuống thì ông hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho ông một chút chuyện. Nhưng tôi vẫn hi vọng... ông nên suy nghĩ cho kĩ càng. Thật ra thì ông không cần phải làm gì cho mẹ tôi cả."Bởi vì giữa hai người họ thực ra cũng không có bất cứ quan hệ nào, ông ta không có trách nhiệm về bất cứ việc gì. Là một người quen cũ, ông ta có thể tới thăm mẹ cô đã là rất tốt rồi.Yến Thanh Ti bước vòng qua Du Dực, không đợi ông nói thêm gì, cô đã sải bước theo đường mòn rời đi.Du Dực nhìn bóng lưng của Yến Thanh Ti, bóng lưng ấy rất gầy cũng rất nhỏ bé. Thật khó tưởng tượng một cô gái nhỏ gầy yếu như vậy làm cách nào có thể kiên trì chống đỡ nhiều năm như vậy?Ông đi tới trước bia mộ, trên môi nở một nụ cười yếu ớt: "Đến giờ tôi mới biết em thích hoa bồ công anh."Du Dực quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti rời đi, lúc này chỉ còn một bóng lưng nho nhỏ, cô đã đi xa rồi.
Tình yêu của Du Dực đối với mẹ của Yến Thanh Ti là thứ tình yêu cô chưa thấy bao giờ, sâu đậm đến độ chính cô còn cảm thấy nặng nề.
Du Dực xoay người liếc nhìn bia mộ, khuôn mặt trên bia mộ kia vẫn đang cười, vẫn là nụ cười của năm ấy, sự dịu dàng của bà đã bao dung cả cái thế giới tàn nhẫn này.
Đôi môi Du Dực khẽ nhếch lên: "Không vì lí do gì cả. Tôi gặp được mẹ của cháu, tôi yêu bà ấy, chỉ thế thôi. Tình yêu là gì, ai có thể nói rõ được đây?"
Nếu như trong tình yêu có thể nói đến nhân quả, vậy trên cõi đời này đã không có nhiều si nam oán nữ đến như vậy.
Đôi môi của Yến Thanh Ti có chút khô nứt, lúc nói chuyện vô tình làm nó rách toạc ra, cô nói: "Ông đã chờ nhiều năm như vậy, lại chờ được tin bà ấy đã chết... Ông có hối hận không? Hối hận vì đã tìm một người nhiều năm như thế? Có lẽ, không tìm được thì tốt hơn, ít nhất vẫn còn lại hi vọng."
"Tôi chỉ hối hận vì sao không tìm được bà ấy sớm hơn. Năm đó tôi không nên bỏ đi. Nếu như bây giờ tôi lại cứ thế rời đi mà không làm gì đó thì tôi sẽ hối hận thêm một lần nữa, hối hận tại sao không trả thù cho bà ấy."
Tiếc nuối của cả đời Du Dực chính là Nhiếp Thu Sính.
Tiếc nuối vì đã không bảo vệ được bà, tiếc nuối không tìm được bà sớm hơn, ông không thể có thêm tiếc nuối vì đã không báo thù cho bà.
Yến Thanh Ti trầm mặc, cúi đầu không nói gì.
Cô đã không còn cảm giác phản cảm đối với Du Dực, trái lại giữa họ dường như còn có chút đồng bệnh tương liên.
Trước khi gặp Nhạc Thính Phong, lí do cô sống tiếp là để báo thù cho mẹ, cô không chừa thủ đoạn nào cũng bất chấp hậu quả, kể cả hủy diệt chính mình. Nhưng đến khi gặp được Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, họ đã mang đến sự ấm áp và cả ánh sáng của thế giới này đến với cô, cho cô một cuộc sống mà cô vẫn hằng ước ao.
Cô may mắn thoát khỏi địa ngục tăm tối đó vì có Nhạc Thính Phong.
Nhưng Du Dực có lẽ không thể may mắn như vậy, nửa đời trước đã qua, chẳng lẽ nửa đời sau lại chìm đắm trong việc báo thù sao?
Đúng như ông ta đã nói, nếu không tìm cái gì đó để làm, nếu như không giúp mẹ cô trả thù thì ông ta sẽ phát điên.
Đột nhiên Yến Thanh Ti rất đồng tình với Du Dực, yêu một người lại chờ người đó nửa cuộc đời, nhưng cuối cùng chỉ chờ được sự tuyệt vọng.
Một lát sau Yến Thanh Ti nói: "Dù sao thì ông hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Nếu hai ngày sau ông vẫn cảm thấy muốn báo thù cho mẹ tôi, vẫn không có cách nào buông việc này xuống thì ông hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho ông một chút chuyện. Nhưng tôi vẫn hi vọng... ông nên suy nghĩ cho kĩ càng. Thật ra thì ông không cần phải làm gì cho mẹ tôi cả."
Bởi vì giữa hai người họ thực ra cũng không có bất cứ quan hệ nào, ông ta không có trách nhiệm về bất cứ việc gì. Là một người quen cũ, ông ta có thể tới thăm mẹ cô đã là rất tốt rồi.
Yến Thanh Ti bước vòng qua Du Dực, không đợi ông nói thêm gì, cô đã sải bước theo đường mòn rời đi.
Du Dực nhìn bóng lưng của Yến Thanh Ti, bóng lưng ấy rất gầy cũng rất nhỏ bé. Thật khó tưởng tượng một cô gái nhỏ gầy yếu như vậy làm cách nào có thể kiên trì chống đỡ nhiều năm như vậy?
Ông đi tới trước bia mộ, trên môi nở một nụ cười yếu ớt: "Đến giờ tôi mới biết em thích hoa bồ công anh."
Du Dực quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti rời đi, lúc này chỉ còn một bóng lưng nho nhỏ, cô đã đi xa rồi.
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Tình yêu của Du Dực đối với mẹ của Yến Thanh Ti là thứ tình yêu cô chưa thấy bao giờ, sâu đậm đến độ chính cô còn cảm thấy nặng nề.Du Dực xoay người liếc nhìn bia mộ, khuôn mặt trên bia mộ kia vẫn đang cười, vẫn là nụ cười của năm ấy, sự dịu dàng của bà đã bao dung cả cái thế giới tàn nhẫn này.Đôi môi Du Dực khẽ nhếch lên: "Không vì lí do gì cả. Tôi gặp được mẹ của cháu, tôi yêu bà ấy, chỉ thế thôi. Tình yêu là gì, ai có thể nói rõ được đây?"Nếu như trong tình yêu có thể nói đến nhân quả, vậy trên cõi đời này đã không có nhiều si nam oán nữ đến như vậy.Đôi môi của Yến Thanh Ti có chút khô nứt, lúc nói chuyện vô tình làm nó rách toạc ra, cô nói: "Ông đã chờ nhiều năm như vậy, lại chờ được tin bà ấy đã chết... Ông có hối hận không? Hối hận vì đã tìm một người nhiều năm như thế? Có lẽ, không tìm được thì tốt hơn, ít nhất vẫn còn lại hi vọng.""Tôi chỉ hối hận vì sao không tìm được bà ấy sớm hơn. Năm đó tôi không nên bỏ đi. Nếu như bây giờ tôi lại cứ thế rời đi mà không làm gì đó thì tôi sẽ hối hận thêm một lần nữa, hối hận tại sao không trả thù cho bà ấy."Tiếc nuối của cả đời Du Dực chính là Nhiếp Thu Sính.Tiếc nuối vì đã không bảo vệ được bà, tiếc nuối không tìm được bà sớm hơn, ông không thể có thêm tiếc nuối vì đã không báo thù cho bà.Yến Thanh Ti trầm mặc, cúi đầu không nói gì.Cô đã không còn cảm giác phản cảm đối với Du Dực, trái lại giữa họ dường như còn có chút đồng bệnh tương liên.Trước khi gặp Nhạc Thính Phong, lí do cô sống tiếp là để báo thù cho mẹ, cô không chừa thủ đoạn nào cũng bất chấp hậu quả, kể cả hủy diệt chính mình. Nhưng đến khi gặp được Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, họ đã mang đến sự ấm áp và cả ánh sáng của thế giới này đến với cô, cho cô một cuộc sống mà cô vẫn hằng ước ao.Cô may mắn thoát khỏi địa ngục tăm tối đó vì có Nhạc Thính Phong.Nhưng Du Dực có lẽ không thể may mắn như vậy, nửa đời trước đã qua, chẳng lẽ nửa đời sau lại chìm đắm trong việc báo thù sao?Đúng như ông ta đã nói, nếu không tìm cái gì đó để làm, nếu như không giúp mẹ cô trả thù thì ông ta sẽ phát điên.Đột nhiên Yến Thanh Ti rất đồng tình với Du Dực, yêu một người lại chờ người đó nửa cuộc đời, nhưng cuối cùng chỉ chờ được sự tuyệt vọng.Một lát sau Yến Thanh Ti nói: "Dù sao thì ông hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Nếu hai ngày sau ông vẫn cảm thấy muốn báo thù cho mẹ tôi, vẫn không có cách nào buông việc này xuống thì ông hãy đến tìm tôi, tôi sẽ nói cho ông một chút chuyện. Nhưng tôi vẫn hi vọng... ông nên suy nghĩ cho kĩ càng. Thật ra thì ông không cần phải làm gì cho mẹ tôi cả."Bởi vì giữa hai người họ thực ra cũng không có bất cứ quan hệ nào, ông ta không có trách nhiệm về bất cứ việc gì. Là một người quen cũ, ông ta có thể tới thăm mẹ cô đã là rất tốt rồi.Yến Thanh Ti bước vòng qua Du Dực, không đợi ông nói thêm gì, cô đã sải bước theo đường mòn rời đi.Du Dực nhìn bóng lưng của Yến Thanh Ti, bóng lưng ấy rất gầy cũng rất nhỏ bé. Thật khó tưởng tượng một cô gái nhỏ gầy yếu như vậy làm cách nào có thể kiên trì chống đỡ nhiều năm như vậy?Ông đi tới trước bia mộ, trên môi nở một nụ cười yếu ớt: "Đến giờ tôi mới biết em thích hoa bồ công anh."Du Dực quay đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti rời đi, lúc này chỉ còn một bóng lưng nho nhỏ, cô đã đi xa rồi.