Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…

Chương 1333: Xin chào, em là em dâu của anh

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Nhạc Thính Phong trừng mắt: “Này, đó là hành lý của tôi.”Tô Trảm liếc nhìn anh một cái, không nói không rằng đi vào toilet.Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Tô Trảm thật thâm độc, chỉ vừa nhìn đã biết bộ đồ đó là đồ mới mua.Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Đây là ai?”Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống: “Tô Trảm…”Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Trách không được, thì ra là anh họ.”Tô Trảm hơi giống Tô Trăn, nhưng Tô Trăn làm cho người ta cảm thấy trầm mặc, yên tĩnh, còn Tô Trảm lại là một người đem tới cảm giác phức tạp, thần bí. Chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái có thể thấy đó là người cực kỳ khó tới gần.Thay xong quần áo, Tô Trảm đi ra, anh ta nói với Yến Thanh Ti: “Tô Trảm.”Yến Thanh Ti gật đầu: “Em là Yến Thanh Ti, theo bối phận thì phải gọi anh một tiếng là anh họ.Tô Trảm gật đầu.Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Không cần nói nhiều với anh ta. Anh ta chẳng biết nói năng đâu, chỉ biết làm thôi.”Rồi anh hỏi Tô Trảm: “Vết thương của anh nghiêm trọng không? Nếu bị nặng thì tôi khuyên anh nên nhanh chóng tới bệnh viện đi.”Tuy rằng Nhạc Thính Phong không thích Tô Trảm nhưng rốt cuộc vẫn rất quan tâm anh ta.Tô Trảm đáp: “Vấn đề không lớn.”Sau đó anh ta ngồi xuống, kéo áo lên, để lộ vết thương trên bụng.”Yến Thanh Ti nhìn thoáng qua thì cảm thấy ăn không nổi nữa. Bánh quy trong miệng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra, cuối cùng cô xoay người, bưng nước lên uống một ngụm.Trong lòng cô rất buồn bực, có phải chưa từng thấy máu đâu, sao hôm nay thấy vết thương này lại không chịu được thế chứ?Nhạc Thính Phong nhìn vết thương của anh ta thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Tô Trảm a Tô Trảm, tôi nói này, sao anh lại có thể làm mình bị chật vật tới mức này? Tôi còn chưa từng thấy anh bị thế này bao giờ. Không phải giờ tuổi anh đã lớn, không được người ta trọng dụng nữa nên bị đuổi ra ngoài làm việc mạo hiểm hả?”Từ nhỏ Nhạc Thính Phong chưa từng thấy Tô Trảm thế này. Người này trước đây luôn giống một ông cụ non, lúc lớn lên thì năng lực cực kỳ cường đại, lúc nào quần áo trên người cũng phẳng phiu, giày luôn sạch sẽ, ngay cả giầy trắng cũng được anh ta dùng luôn trông như mới vậy.Đúng thế, từ lúc Nhạc Thính Phong biết Tô Trảm thì anh ta luôn là người sạch sẽ phát tởm.Miệng vết thương của Tô Trảm đã hơi thâm lại, sau khi bị dính nước mưa thì nhìn rất đáng sợ.Tô Trảm nói: “Đừng nhìn nữa, nhanh chút.”Bởi vì mất máu nên sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt vẫn rét lạnh như đêm tối, tựa hồ như mưa lạnh bên ngoài.Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Hắc, lão tử cứu anh mà anh còn dám ra lệnh cho tôi à? Nếu không phải bà xã tôi bảo lấy thuốc cho anh thì tôi thèm vào để ý tới anh.”Yến Thanh Ti thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng thì bịt mũi lại: “Anh nhanh lên đi.”Nhạc Thính Phong bèn khử trùng vết thương, còn cố ý cho nhiều cồn một chút, nhưng Tô Trảm vẫn không biến sắc, điều này làm cho Nhạc Thính Phong cảm thấy rất không có thành tựu, anh nói: “Tô Trảm, tôi chỉ có thể giúp anh băng bó đơn giản thôi. Vết thương này của anh phải tới viện khâu lại, nếu không sẽ lại vỡ ra đấy.”“Không được, tôi không tới bệnh viện được.”“Tại sao?”“Tôi có nhiệm vụ trên người.”Nhạc Thính Phong xem thường: “Sắp chết đến nơi rồi còn nhiệm vụ cái gì?”Tô Trảm bình tĩnh đáp lại: “Dù có phải chết thì nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.”

Nhạc Thính Phong trừng mắt: “Này, đó là hành lý của tôi.”

Tô Trảm liếc nhìn anh một cái, không nói không rằng đi vào toilet.

Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Tô Trảm thật thâm độc, chỉ vừa nhìn đã biết bộ đồ đó là đồ mới mua.

Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Đây là ai?”

Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống: “Tô Trảm…”

Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Trách không được, thì ra là anh họ.”

Tô Trảm hơi giống Tô Trăn, nhưng Tô Trăn làm cho người ta cảm thấy trầm mặc, yên tĩnh, còn Tô Trảm lại là một người đem tới cảm giác phức tạp, thần bí. Chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái có thể thấy đó là người cực kỳ khó tới gần.

Thay xong quần áo, Tô Trảm đi ra, anh ta nói với Yến Thanh Ti: “Tô Trảm.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Em là Yến Thanh Ti, theo bối phận thì phải gọi anh một tiếng là anh họ.

Tô Trảm gật đầu.

Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Không cần nói nhiều với anh ta. Anh ta chẳng biết nói năng đâu, chỉ biết làm thôi.”

Rồi anh hỏi Tô Trảm: “Vết thương của anh nghiêm trọng không? Nếu bị nặng thì tôi khuyên anh nên nhanh chóng tới bệnh viện đi.”

Tuy rằng Nhạc Thính Phong không thích Tô Trảm nhưng rốt cuộc vẫn rất quan tâm anh ta.

Tô Trảm đáp: “Vấn đề không lớn.”

Sau đó anh ta ngồi xuống, kéo áo lên, để lộ vết thương trên bụng.”

Yến Thanh Ti nhìn thoáng qua thì cảm thấy ăn không nổi nữa. Bánh quy trong miệng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra, cuối cùng cô xoay người, bưng nước lên uống một ngụm.

Trong lòng cô rất buồn bực, có phải chưa từng thấy máu đâu, sao hôm nay thấy vết thương này lại không chịu được thế chứ?

Nhạc Thính Phong nhìn vết thương của anh ta thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Tô Trảm a Tô Trảm, tôi nói này, sao anh lại có thể làm mình bị chật vật tới mức này? Tôi còn chưa từng thấy anh bị thế này bao giờ. Không phải giờ tuổi anh đã lớn, không được người ta trọng dụng nữa nên bị đuổi ra ngoài làm việc mạo hiểm hả?”

Từ nhỏ Nhạc Thính Phong chưa từng thấy Tô Trảm thế này. Người này trước đây luôn giống một ông cụ non, lúc lớn lên thì năng lực cực kỳ cường đại, lúc nào quần áo trên người cũng phẳng phiu, giày luôn sạch sẽ, ngay cả giầy trắng cũng được anh ta dùng luôn trông như mới vậy.

Đúng thế, từ lúc Nhạc Thính Phong biết Tô Trảm thì anh ta luôn là người sạch sẽ phát tởm.

Miệng vết thương của Tô Trảm đã hơi thâm lại, sau khi bị dính nước mưa thì nhìn rất đáng sợ.

Tô Trảm nói: “Đừng nhìn nữa, nhanh chút.”

Bởi vì mất máu nên sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt vẫn rét lạnh như đêm tối, tựa hồ như mưa lạnh bên ngoài.

Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Hắc, lão tử cứu anh mà anh còn dám ra lệnh cho tôi à? Nếu không phải bà xã tôi bảo lấy thuốc cho anh thì tôi thèm vào để ý tới anh.”

Yến Thanh Ti thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng thì bịt mũi lại: “Anh nhanh lên đi.”

Nhạc Thính Phong bèn khử trùng vết thương, còn cố ý cho nhiều cồn một chút, nhưng Tô Trảm vẫn không biến sắc, điều này làm cho Nhạc Thính Phong cảm thấy rất không có thành tựu, anh nói: “Tô Trảm, tôi chỉ có thể giúp anh băng bó đơn giản thôi. Vết thương này của anh phải tới viện khâu lại, nếu không sẽ lại vỡ ra đấy.”

“Không được, tôi không tới bệnh viện được.”

“Tại sao?”

“Tôi có nhiệm vụ trên người.”

Nhạc Thính Phong xem thường: “Sắp chết đến nơi rồi còn nhiệm vụ cái gì?”

Tô Trảm bình tĩnh đáp lại: “Dù có phải chết thì nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.”

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Nhạc Thính Phong trừng mắt: “Này, đó là hành lý của tôi.”Tô Trảm liếc nhìn anh một cái, không nói không rằng đi vào toilet.Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Tô Trảm thật thâm độc, chỉ vừa nhìn đã biết bộ đồ đó là đồ mới mua.Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: “Đây là ai?”Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống: “Tô Trảm…”Yến Thanh Ti nở nụ cười: “Trách không được, thì ra là anh họ.”Tô Trảm hơi giống Tô Trăn, nhưng Tô Trăn làm cho người ta cảm thấy trầm mặc, yên tĩnh, còn Tô Trảm lại là một người đem tới cảm giác phức tạp, thần bí. Chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái có thể thấy đó là người cực kỳ khó tới gần.Thay xong quần áo, Tô Trảm đi ra, anh ta nói với Yến Thanh Ti: “Tô Trảm.”Yến Thanh Ti gật đầu: “Em là Yến Thanh Ti, theo bối phận thì phải gọi anh một tiếng là anh họ.Tô Trảm gật đầu.Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Không cần nói nhiều với anh ta. Anh ta chẳng biết nói năng đâu, chỉ biết làm thôi.”Rồi anh hỏi Tô Trảm: “Vết thương của anh nghiêm trọng không? Nếu bị nặng thì tôi khuyên anh nên nhanh chóng tới bệnh viện đi.”Tuy rằng Nhạc Thính Phong không thích Tô Trảm nhưng rốt cuộc vẫn rất quan tâm anh ta.Tô Trảm đáp: “Vấn đề không lớn.”Sau đó anh ta ngồi xuống, kéo áo lên, để lộ vết thương trên bụng.”Yến Thanh Ti nhìn thoáng qua thì cảm thấy ăn không nổi nữa. Bánh quy trong miệng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra, cuối cùng cô xoay người, bưng nước lên uống một ngụm.Trong lòng cô rất buồn bực, có phải chưa từng thấy máu đâu, sao hôm nay thấy vết thương này lại không chịu được thế chứ?Nhạc Thính Phong nhìn vết thương của anh ta thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Tô Trảm a Tô Trảm, tôi nói này, sao anh lại có thể làm mình bị chật vật tới mức này? Tôi còn chưa từng thấy anh bị thế này bao giờ. Không phải giờ tuổi anh đã lớn, không được người ta trọng dụng nữa nên bị đuổi ra ngoài làm việc mạo hiểm hả?”Từ nhỏ Nhạc Thính Phong chưa từng thấy Tô Trảm thế này. Người này trước đây luôn giống một ông cụ non, lúc lớn lên thì năng lực cực kỳ cường đại, lúc nào quần áo trên người cũng phẳng phiu, giày luôn sạch sẽ, ngay cả giầy trắng cũng được anh ta dùng luôn trông như mới vậy.Đúng thế, từ lúc Nhạc Thính Phong biết Tô Trảm thì anh ta luôn là người sạch sẽ phát tởm.Miệng vết thương của Tô Trảm đã hơi thâm lại, sau khi bị dính nước mưa thì nhìn rất đáng sợ.Tô Trảm nói: “Đừng nhìn nữa, nhanh chút.”Bởi vì mất máu nên sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt vẫn rét lạnh như đêm tối, tựa hồ như mưa lạnh bên ngoài.Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Hắc, lão tử cứu anh mà anh còn dám ra lệnh cho tôi à? Nếu không phải bà xã tôi bảo lấy thuốc cho anh thì tôi thèm vào để ý tới anh.”Yến Thanh Ti thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng thì bịt mũi lại: “Anh nhanh lên đi.”Nhạc Thính Phong bèn khử trùng vết thương, còn cố ý cho nhiều cồn một chút, nhưng Tô Trảm vẫn không biến sắc, điều này làm cho Nhạc Thính Phong cảm thấy rất không có thành tựu, anh nói: “Tô Trảm, tôi chỉ có thể giúp anh băng bó đơn giản thôi. Vết thương này của anh phải tới viện khâu lại, nếu không sẽ lại vỡ ra đấy.”“Không được, tôi không tới bệnh viện được.”“Tại sao?”“Tôi có nhiệm vụ trên người.”Nhạc Thính Phong xem thường: “Sắp chết đến nơi rồi còn nhiệm vụ cái gì?”Tô Trảm bình tĩnh đáp lại: “Dù có phải chết thì nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.”

Chương 1333: Xin chào, em là em dâu của anh