Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…

Chương 1344: Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi...

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… "Đám người Yến Thanh Ti đúng là ngạo mạn, hai gã thuộc hạ của Ngự Trì dám đem toàn bộ người bị giết hôm qua của chúng ta... nhét vào cái xe dự bị kia.""Mẹ nó, chúng đã nắm rõ như lòng bàn tay."Thế nên, cóđổi xe hay không thì cũng không có gì khác biệt.Xe lái đến tỉnh lớn, Nhạc Thính Phong bảo Yến Thanh Ti đi nghỉ nhưng cô vẫn không chịu.Qua mấy tiếng, Diệp Thiều Quang không nhịn được nữa, nói: "Chiếc xe đen phía sau cứ bám theo chúng ta mãi, Yến Thanh Ti, cô lại chọc phải cái phiền toái gìà?"Yến Thanh Ti liếc mắt về phía sau một cái: "Phiền toái lần này không phải do tôi chọc.""Xem ra đúng là có phiền phức, sợ là... cũng không nhỏđi?"Yến Thanh Ti cười cười: "Cũng bình thường thôi, chúng ta hẳn là có thể bình an thoát thân.""Hẳn là? Cô mà cũng có ngày nói ra được từ này sao?" Diệp Thiều Quang lập tức quay đầu sang nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, tí nữa có chuyện gì, em nhớ bảo vệ anh."Quý Miên Miên gõ vào đầu Diệp Thiều Quang một cái: "Đừng có nằm mơ, tôi còn phải bảo vệ chị Thanh Ti, tự mình nghĩ cách đi.""Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi..."Nói tới nói lui chính là anh muốn ôm chân bạn gái.Yến Thanh Ti có chút lo lắng nhìn chiếc xe phía sau, lúc này người của bọn họ không nhiều, lỡđâu mấy kẻđằng sau điên lên làm ra chuyện gìđiên cuồng thì sao? Lúc đó phải làm gì?Còn cả Tô Trảm phía sau nữa, mong đừng có ngạt chết trong vali làđược.Nhạc Thính Phong tăng tốc độ lái đến một khu nghỉ ngơi dừng lại nghỉ một chút, Yến Thanh Ti khẽ thương lượng với Nhạc Thính Phong, hay là... thả Tô Trảm ra ngoài?Nhạc Thính Phong lại không hề lo lắng: "Anh ta là Tô Trảm đấy, ai chết ngạt được chứ anh ta thì không thể, không phải lo đâu."Yến Thanh Ti nhún nhún vai, được rồi, nếu em họ anh ta đã không lo lắng thì người em dâu như cô cũng chẳng cần phải lo lắng.Sau khi mua chút đồăn và nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục lên đường, chiếc xe phía sau vẫn bảo trì khoảng cách, không cóý muốn động thủ.Thấy trời đã chạng vạng tối, Yến Thanh Ti hỏi: "Đến đường lớn thì chỉ sợ trời tối mất, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ qua đêm, hay là... chạy suốt đêm?"Diệp Thiều Quang lên tiếng: "Đừng nghỉ lại, chạy suốt đêm đi, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta thay phiên nhau lái, tôi cứ có cảm giác... bồn chồn nãy giờ."Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận Diệp Thiều Quang là một nhân tài, may là nhờ Diệp Kiến Công ám hại với bị Quý Miên Miên bắt thóp chứ nếu đối địch nhau, kết quả thế nào đúng là khó nói.Yến Thanh Ti gật đầu: "Thế ba người tối nay chịu khó chút vậy, chờ ra khỏi tỉnh này là không sao nữa rồi."Diệp Thiều Quang: "Ra khỏi tỉnh này..."Hình như anh bắt được cái gìđó?Chạy xe tiếp một tiếng, đến chiếc cầu bắc ngang sông.Bởi vì không phải là ngày lễ nên trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, mà con đường này cũng phải là tuyến đường kinh tế trọng điểm nên không được phồn hoa cho lắm, chủ yếu tu sửa để phục vụ quân đội, nên rất ít khi có xe cộ qua lại, điều này càng khiến cho chiếc xe theo đuôi phía sau trở lên quỷ dị.Sắc trời ngày càng tối, đèn xe sáng lên....

"Đám người Yến Thanh Ti đúng là ngạo mạn, hai gã thuộc hạ của Ngự Trì dám đem toàn bộ người bị giết hôm qua của chúng ta... nhét vào cái xe dự bị kia."

"Mẹ nó, chúng đã nắm rõ như lòng bàn tay."

Thế nên, cóđổi xe hay không thì cũng không có gì khác biệt.

Xe lái đến tỉnh lớn, Nhạc Thính Phong bảo Yến Thanh Ti đi nghỉ nhưng cô vẫn không chịu.

Qua mấy tiếng, Diệp Thiều Quang không nhịn được nữa, nói: "Chiếc xe đen phía sau cứ bám theo chúng ta mãi, Yến Thanh Ti, cô lại chọc phải cái phiền toái gìà?"

Yến Thanh Ti liếc mắt về phía sau một cái: "Phiền toái lần này không phải do tôi chọc."

"Xem ra đúng là có phiền phức, sợ là... cũng không nhỏđi?"

Yến Thanh Ti cười cười: "Cũng bình thường thôi, chúng ta hẳn là có thể bình an thoát thân."

"Hẳn là? Cô mà cũng có ngày nói ra được từ này sao?" Diệp Thiều Quang lập tức quay đầu sang nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, tí nữa có chuyện gì, em nhớ bảo vệ anh."

Quý Miên Miên gõ vào đầu Diệp Thiều Quang một cái: "Đừng có nằm mơ, tôi còn phải bảo vệ chị Thanh Ti, tự mình nghĩ cách đi."

"Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi..."

Nói tới nói lui chính là anh muốn ôm chân bạn gái.

Yến Thanh Ti có chút lo lắng nhìn chiếc xe phía sau, lúc này người của bọn họ không nhiều, lỡđâu mấy kẻđằng sau điên lên làm ra chuyện gìđiên cuồng thì sao? Lúc đó phải làm gì?

Còn cả Tô Trảm phía sau nữa, mong đừng có ngạt chết trong vali làđược.

Nhạc Thính Phong tăng tốc độ lái đến một khu nghỉ ngơi dừng lại nghỉ một chút, Yến Thanh Ti khẽ thương lượng với Nhạc Thính Phong, hay là... thả Tô Trảm ra ngoài?

Nhạc Thính Phong lại không hề lo lắng: "Anh ta là Tô Trảm đấy, ai chết ngạt được chứ anh ta thì không thể, không phải lo đâu."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai, được rồi, nếu em họ anh ta đã không lo lắng thì người em dâu như cô cũng chẳng cần phải lo lắng.

Sau khi mua chút đồăn và nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục lên đường, chiếc xe phía sau vẫn bảo trì khoảng cách, không cóý muốn động thủ.

Thấy trời đã chạng vạng tối, Yến Thanh Ti hỏi: "Đến đường lớn thì chỉ sợ trời tối mất, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ qua đêm, hay là... chạy suốt đêm?"

Diệp Thiều Quang lên tiếng: "Đừng nghỉ lại, chạy suốt đêm đi, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta thay phiên nhau lái, tôi cứ có cảm giác... bồn chồn nãy giờ."

Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận Diệp Thiều Quang là một nhân tài, may là nhờ Diệp Kiến Công ám hại với bị Quý Miên Miên bắt thóp chứ nếu đối địch nhau, kết quả thế nào đúng là khó nói.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Thế ba người tối nay chịu khó chút vậy, chờ ra khỏi tỉnh này là không sao nữa rồi."

Diệp Thiều Quang: "Ra khỏi tỉnh này..."

Hình như anh bắt được cái gìđó?

Chạy xe tiếp một tiếng, đến chiếc cầu bắc ngang sông.

Bởi vì không phải là ngày lễ nên trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, mà con đường này cũng phải là tuyến đường kinh tế trọng điểm nên không được phồn hoa cho lắm, chủ yếu tu sửa để phục vụ quân đội, nên rất ít khi có xe cộ qua lại, điều này càng khiến cho chiếc xe theo đuôi phía sau trở lên quỷ dị.

Sắc trời ngày càng tối, đèn xe sáng lên.

...

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… "Đám người Yến Thanh Ti đúng là ngạo mạn, hai gã thuộc hạ của Ngự Trì dám đem toàn bộ người bị giết hôm qua của chúng ta... nhét vào cái xe dự bị kia.""Mẹ nó, chúng đã nắm rõ như lòng bàn tay."Thế nên, cóđổi xe hay không thì cũng không có gì khác biệt.Xe lái đến tỉnh lớn, Nhạc Thính Phong bảo Yến Thanh Ti đi nghỉ nhưng cô vẫn không chịu.Qua mấy tiếng, Diệp Thiều Quang không nhịn được nữa, nói: "Chiếc xe đen phía sau cứ bám theo chúng ta mãi, Yến Thanh Ti, cô lại chọc phải cái phiền toái gìà?"Yến Thanh Ti liếc mắt về phía sau một cái: "Phiền toái lần này không phải do tôi chọc.""Xem ra đúng là có phiền phức, sợ là... cũng không nhỏđi?"Yến Thanh Ti cười cười: "Cũng bình thường thôi, chúng ta hẳn là có thể bình an thoát thân.""Hẳn là? Cô mà cũng có ngày nói ra được từ này sao?" Diệp Thiều Quang lập tức quay đầu sang nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, tí nữa có chuyện gì, em nhớ bảo vệ anh."Quý Miên Miên gõ vào đầu Diệp Thiều Quang một cái: "Đừng có nằm mơ, tôi còn phải bảo vệ chị Thanh Ti, tự mình nghĩ cách đi.""Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi..."Nói tới nói lui chính là anh muốn ôm chân bạn gái.Yến Thanh Ti có chút lo lắng nhìn chiếc xe phía sau, lúc này người của bọn họ không nhiều, lỡđâu mấy kẻđằng sau điên lên làm ra chuyện gìđiên cuồng thì sao? Lúc đó phải làm gì?Còn cả Tô Trảm phía sau nữa, mong đừng có ngạt chết trong vali làđược.Nhạc Thính Phong tăng tốc độ lái đến một khu nghỉ ngơi dừng lại nghỉ một chút, Yến Thanh Ti khẽ thương lượng với Nhạc Thính Phong, hay là... thả Tô Trảm ra ngoài?Nhạc Thính Phong lại không hề lo lắng: "Anh ta là Tô Trảm đấy, ai chết ngạt được chứ anh ta thì không thể, không phải lo đâu."Yến Thanh Ti nhún nhún vai, được rồi, nếu em họ anh ta đã không lo lắng thì người em dâu như cô cũng chẳng cần phải lo lắng.Sau khi mua chút đồăn và nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục lên đường, chiếc xe phía sau vẫn bảo trì khoảng cách, không cóý muốn động thủ.Thấy trời đã chạng vạng tối, Yến Thanh Ti hỏi: "Đến đường lớn thì chỉ sợ trời tối mất, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ qua đêm, hay là... chạy suốt đêm?"Diệp Thiều Quang lên tiếng: "Đừng nghỉ lại, chạy suốt đêm đi, tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta thay phiên nhau lái, tôi cứ có cảm giác... bồn chồn nãy giờ."Yến Thanh Ti không thể không thừa nhận Diệp Thiều Quang là một nhân tài, may là nhờ Diệp Kiến Công ám hại với bị Quý Miên Miên bắt thóp chứ nếu đối địch nhau, kết quả thế nào đúng là khó nói.Yến Thanh Ti gật đầu: "Thế ba người tối nay chịu khó chút vậy, chờ ra khỏi tỉnh này là không sao nữa rồi."Diệp Thiều Quang: "Ra khỏi tỉnh này..."Hình như anh bắt được cái gìđó?Chạy xe tiếp một tiếng, đến chiếc cầu bắc ngang sông.Bởi vì không phải là ngày lễ nên trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, mà con đường này cũng phải là tuyến đường kinh tế trọng điểm nên không được phồn hoa cho lắm, chủ yếu tu sửa để phục vụ quân đội, nên rất ít khi có xe cộ qua lại, điều này càng khiến cho chiếc xe theo đuôi phía sau trở lên quỷ dị.Sắc trời ngày càng tối, đèn xe sáng lên....

Chương 1344: Anh yếu ớt như vậy, chỉ có thể dựa hết vào em thôi...