Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…

Chương 1392: Chúng ta cửu biệt mới gặp lại, chị lại nhẫn tâm quay đi thế sao?

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Yến Thanh Ti nhìn hai hốc mắt sâu hoắm của Quý Miên Miên thì không khỏi phát sầu: “Em nghe lời chị đi, cố gắng uống thuốc đúng giờ. Nếu không thì chị sẽ đưa em tới nhà chị, một ngày nhìn em 24 giờ đấy.”Quý Miên Miên cầu xin cô tha cho: “Nhất định, nhất định, chị yên tâm đi, em không phải trẻ con, em sẽ tự chăm sóc mình được.”Vừa nói xong, từ sau có một người đi lướt qua Quý Miên Miên, vô tình đụng phải cô.Cô gái kia vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”Nhìn mặt đối phương, Yến Thanh Ti sửng sốt một chút: “Cô… Yến Minh Châu.”Cô gái kia đang cúi đầu, nghe thấy thanh âm của Yến Thanh Ti thì cả người căng cứng, sau một lúc lâu mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: “Là… là cô sao?”Hiện tại, Yến Minh Châu khác trước quá nhiều, trên người mặc áo lông màu xám, hơi mập, so với lần gặp trước thì đã béo lên không ít, trên mặt không trang điểm, nhìn rất già, từ đầu đến chân đều mang quần áo rất bình thường, không phải loại hàng xa xỉ mà cô ta hay mặc như ngày xưa.Nhưng rất chân thật, tựa như hàng vạn người đang đi trên đường, thật sự là không khác những người bình thường khác bao nhiêu.Yến Thanh Ti không ngờ sẽ gặp Yến Minh Châu ở đây, không khỏi cảm khái thế giới này thật nhỏ, cô hỏi: “Lần trước rời đi, cô lại về đây ư?”Yến Minh Châu xấu hổ cười nói: “Không, tôi ở một thị trấn nhỏ ở phương bắc, cách nơi này rất xa, lần này trở về là… để thắp hương cho ba mẹ. Chờ qua năm thì sợ phương tiện đi lại khó khăn hơn.”“Ồ, vậy sao cô lại tới bệnh viện, bị ốm à?”“Có chút bệnh nhẹ, tới đây lấy thuốc.”Yến Thanh Ti gật gật đầu: “Ra là vậy.”Hai người gặp lại không khác gì người xa lạ, khách khí và đầy gượng gạo. Yến Minh Châu nói: “Tôi đi trước đây, buổi chiều còn phải lên tàu nữa…”“Được…”Cũng không hề nói hẹn gặp lại, gặp lại Yến Minh Châu như thể trên đường đi gặp một cái lá rơi ngang mặt vậy.Yến Thanh Ti không để chuyện này ở trong lòng, cùng Quý Miên Miên lên xe rời đi.…Trong lòng Yến Minh Châu dâng lên từng cơn lạnh lẽo, không nghĩ vừa rồi lại gặp phải Yến Thanh Ti. Hiện tại cô ta chẳng muốn gì, không muốn bị cuốn vào tranh đấu, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, an an ổn ổn sống ở một nơi thật xa tới hết đời.Cô ta vội vàng rời khỏi bệnh viện, đứng ở một trạm xe bus công cộng chờ xe, đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt.Tay Yến Minh Châu run lên một chút, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, từ trong ló ra một khuôn mặt ưa nhìn làm vài cô gái đang chờ xe bên ngoài phải liếc qua một chút.Người trong xe nói: “Chị, khong lên xe à?”Yến Minh Châu siết chặt nắm tay, cắn răng, mở cửa xe bước lên.Xe nổ máy rời đi.“Chị muốn đi đâu?”Yến Minh Châu nói: “Đưa chị tới ga xe lửa đi.”Gã trai lái xe cười nói: “Chị em chúng ta cửu biệt mới được trùng phùng, sao vừa gặp mà chị đã muốn rời đi vậy? Như thế không tốt lắm đâu.”Yến Minh Châu nắm chặt tay, nói: “Chúng ta hôm qua đã gặp nhau rồi, có gặp nữa cũng chẳng để làm gì. Giờ chị phải về nhà, chị không ở đây lâu được.”“Nhà? Yến Minh Châu, chị biết thừa đây mới là nhà của chị, đây mới là nơi chị được sinh ra và lớn lên, nơi này mới là nơi chị nên ở. Cái thị trấn không có tới một tòa nhà cao 10 tầng đó mà là nhà của chị à?”

Yến Thanh Ti nhìn hai hốc mắt sâu hoắm của Quý Miên Miên thì không khỏi phát sầu: “Em nghe lời chị đi, cố gắng uống thuốc đúng giờ. Nếu không thì chị sẽ đưa em tới nhà chị, một ngày nhìn em 24 giờ đấy.”

Quý Miên Miên cầu xin cô tha cho: “Nhất định, nhất định, chị yên tâm đi, em không phải trẻ con, em sẽ tự chăm sóc mình được.”

Vừa nói xong, từ sau có một người đi lướt qua Quý Miên Miên, vô tình đụng phải cô.

Cô gái kia vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Nhìn mặt đối phương, Yến Thanh Ti sửng sốt một chút: “Cô… Yến Minh Châu.”

Cô gái kia đang cúi đầu, nghe thấy thanh âm của Yến Thanh Ti thì cả người căng cứng, sau một lúc lâu mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: “Là… là cô sao?”

Hiện tại, Yến Minh Châu khác trước quá nhiều, trên người mặc áo lông màu xám, hơi mập, so với lần gặp trước thì đã béo lên không ít, trên mặt không trang điểm, nhìn rất già, từ đầu đến chân đều mang quần áo rất bình thường, không phải loại hàng xa xỉ mà cô ta hay mặc như ngày xưa.

Nhưng rất chân thật, tựa như hàng vạn người đang đi trên đường, thật sự là không khác những người bình thường khác bao nhiêu.

Yến Thanh Ti không ngờ sẽ gặp Yến Minh Châu ở đây, không khỏi cảm khái thế giới này thật nhỏ, cô hỏi: “Lần trước rời đi, cô lại về đây ư?”

Yến Minh Châu xấu hổ cười nói: “Không, tôi ở một thị trấn nhỏ ở phương bắc, cách nơi này rất xa, lần này trở về là… để thắp hương cho ba mẹ. Chờ qua năm thì sợ phương tiện đi lại khó khăn hơn.”

“Ồ, vậy sao cô lại tới bệnh viện, bị ốm à?”

“Có chút bệnh nhẹ, tới đây lấy thuốc.”

Yến Thanh Ti gật gật đầu: “Ra là vậy.”

Hai người gặp lại không khác gì người xa lạ, khách khí và đầy gượng gạo. Yến Minh Châu nói: “Tôi đi trước đây, buổi chiều còn phải lên tàu nữa…”

“Được…”

Cũng không hề nói hẹn gặp lại, gặp lại Yến Minh Châu như thể trên đường đi gặp một cái lá rơi ngang mặt vậy.

Yến Thanh Ti không để chuyện này ở trong lòng, cùng Quý Miên Miên lên xe rời đi.

Trong lòng Yến Minh Châu dâng lên từng cơn lạnh lẽo, không nghĩ vừa rồi lại gặp phải Yến Thanh Ti. Hiện tại cô ta chẳng muốn gì, không muốn bị cuốn vào tranh đấu, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, an an ổn ổn sống ở một nơi thật xa tới hết đời.

Cô ta vội vàng rời khỏi bệnh viện, đứng ở một trạm xe bus công cộng chờ xe, đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt.

Tay Yến Minh Châu run lên một chút, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, từ trong ló ra một khuôn mặt ưa nhìn làm vài cô gái đang chờ xe bên ngoài phải liếc qua một chút.

Người trong xe nói: “Chị, khong lên xe à?”

Yến Minh Châu siết chặt nắm tay, cắn răng, mở cửa xe bước lên.

Xe nổ máy rời đi.

“Chị muốn đi đâu?”

Yến Minh Châu nói: “Đưa chị tới ga xe lửa đi.”

Gã trai lái xe cười nói: “Chị em chúng ta cửu biệt mới được trùng phùng, sao vừa gặp mà chị đã muốn rời đi vậy? Như thế không tốt lắm đâu.”

Yến Minh Châu nắm chặt tay, nói: “Chúng ta hôm qua đã gặp nhau rồi, có gặp nữa cũng chẳng để làm gì. Giờ chị phải về nhà, chị không ở đây lâu được.”

“Nhà? Yến Minh Châu, chị biết thừa đây mới là nhà của chị, đây mới là nơi chị được sinh ra và lớn lên, nơi này mới là nơi chị nên ở. Cái thị trấn không có tới một tòa nhà cao 10 tầng đó mà là nhà của chị à?”

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Yến Thanh Ti nhìn hai hốc mắt sâu hoắm của Quý Miên Miên thì không khỏi phát sầu: “Em nghe lời chị đi, cố gắng uống thuốc đúng giờ. Nếu không thì chị sẽ đưa em tới nhà chị, một ngày nhìn em 24 giờ đấy.”Quý Miên Miên cầu xin cô tha cho: “Nhất định, nhất định, chị yên tâm đi, em không phải trẻ con, em sẽ tự chăm sóc mình được.”Vừa nói xong, từ sau có một người đi lướt qua Quý Miên Miên, vô tình đụng phải cô.Cô gái kia vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”Nhìn mặt đối phương, Yến Thanh Ti sửng sốt một chút: “Cô… Yến Minh Châu.”Cô gái kia đang cúi đầu, nghe thấy thanh âm của Yến Thanh Ti thì cả người căng cứng, sau một lúc lâu mới dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: “Là… là cô sao?”Hiện tại, Yến Minh Châu khác trước quá nhiều, trên người mặc áo lông màu xám, hơi mập, so với lần gặp trước thì đã béo lên không ít, trên mặt không trang điểm, nhìn rất già, từ đầu đến chân đều mang quần áo rất bình thường, không phải loại hàng xa xỉ mà cô ta hay mặc như ngày xưa.Nhưng rất chân thật, tựa như hàng vạn người đang đi trên đường, thật sự là không khác những người bình thường khác bao nhiêu.Yến Thanh Ti không ngờ sẽ gặp Yến Minh Châu ở đây, không khỏi cảm khái thế giới này thật nhỏ, cô hỏi: “Lần trước rời đi, cô lại về đây ư?”Yến Minh Châu xấu hổ cười nói: “Không, tôi ở một thị trấn nhỏ ở phương bắc, cách nơi này rất xa, lần này trở về là… để thắp hương cho ba mẹ. Chờ qua năm thì sợ phương tiện đi lại khó khăn hơn.”“Ồ, vậy sao cô lại tới bệnh viện, bị ốm à?”“Có chút bệnh nhẹ, tới đây lấy thuốc.”Yến Thanh Ti gật gật đầu: “Ra là vậy.”Hai người gặp lại không khác gì người xa lạ, khách khí và đầy gượng gạo. Yến Minh Châu nói: “Tôi đi trước đây, buổi chiều còn phải lên tàu nữa…”“Được…”Cũng không hề nói hẹn gặp lại, gặp lại Yến Minh Châu như thể trên đường đi gặp một cái lá rơi ngang mặt vậy.Yến Thanh Ti không để chuyện này ở trong lòng, cùng Quý Miên Miên lên xe rời đi.…Trong lòng Yến Minh Châu dâng lên từng cơn lạnh lẽo, không nghĩ vừa rồi lại gặp phải Yến Thanh Ti. Hiện tại cô ta chẳng muốn gì, không muốn bị cuốn vào tranh đấu, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, an an ổn ổn sống ở một nơi thật xa tới hết đời.Cô ta vội vàng rời khỏi bệnh viện, đứng ở một trạm xe bus công cộng chờ xe, đúng lúc này, một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt.Tay Yến Minh Châu run lên một chút, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, từ trong ló ra một khuôn mặt ưa nhìn làm vài cô gái đang chờ xe bên ngoài phải liếc qua một chút.Người trong xe nói: “Chị, khong lên xe à?”Yến Minh Châu siết chặt nắm tay, cắn răng, mở cửa xe bước lên.Xe nổ máy rời đi.“Chị muốn đi đâu?”Yến Minh Châu nói: “Đưa chị tới ga xe lửa đi.”Gã trai lái xe cười nói: “Chị em chúng ta cửu biệt mới được trùng phùng, sao vừa gặp mà chị đã muốn rời đi vậy? Như thế không tốt lắm đâu.”Yến Minh Châu nắm chặt tay, nói: “Chúng ta hôm qua đã gặp nhau rồi, có gặp nữa cũng chẳng để làm gì. Giờ chị phải về nhà, chị không ở đây lâu được.”“Nhà? Yến Minh Châu, chị biết thừa đây mới là nhà của chị, đây mới là nơi chị được sinh ra và lớn lên, nơi này mới là nơi chị nên ở. Cái thị trấn không có tới một tòa nhà cao 10 tầng đó mà là nhà của chị à?”

Chương 1392: Chúng ta cửu biệt mới gặp lại, chị lại nhẫn tâm quay đi thế sao?