Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…
Chương 1432: Sao anh trở lại rồi mà không xuất hiện?
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Đêm nay là giao thừa, không biết… cô sẽ nhận được cái gì?Quý Miên Miên đang chờ người kia tới, trong lòng cô rất khẩn trương và chờ mong, cô không biết mình đang chờ mong cái gì, giống như một người bị lạc giữa sa mạc, lúc tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy một gốc cây màu xanh vậy.Mà nơi có cỏ sẽ cách nguồn nước không xa, nước trên sa mạc là tất cả hy vọng mà người ta mong chờ.Quý Miên Miên không biết vì sao, cô nghĩ không thể nào, không thể nào… nhưng cô lại rất chờ mong, cô hy vọng có thể thấy được kỳ tích.Nhưng đôi lúc cô lại sợ hãi… cô sợ mình sẽ bị thất vọng.Tất cả đèn trong phòng Quý Miên Miên đều tắt, chỉ để một cây nến. Cô cũng không xem ti vi, không xem di động, ngồi yên trên mặt đất, tựa lưng vào cửa.Cô cuộn mình thành một đoàn, không biết một đêm dài này khi nào sẽ qua đi?Đây là đêm duy nhất từ khi Diệp Thiều Quang ra đi, cô cảm thấy không đau đớn nhất.5 giờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, toàn bộ Lạc Thành bị một mảnh trắng xóa bao phủ, trời dù không có nắng như đã bị sắc trắng của tuyết làm cho sáng bừng.Lạc Thành bước vào một năm mới, nhưng hết thảy không khác gì ngày hôm qua, mọi người vẫn bận rộn như thế.Quý Miên Miên ngồi dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô hơi nghiêng về bên trái, sau đó ngã xuống, đầu đập bịch xuống sàn.Quý Miên Miên tỉnh lại, cô mở mắt ra, sau đó sửng sốt một chút, vội nhìn đồng hồ thì thấy đã 5 rưỡi sáng.Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đứng lên. Vì đứng dậy quá nhanh nên bị choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hai chân run lên, thân mình lung lay như sắp đổ. Quý Miên Miên vội vàng bám vào cánh cửa mới đứng vững được.Một lát sau, cô mới có cảm giác khá hơn một chút, vội vàng mở cửa ra, ngoài cửa không một bóng người, nhưng trên cửa đã treo một túi giấy rất đẹp.Quý Miên Miên lấy túi xuống, bên trong là một hộp trang sức, cô run run mở ra, ở trong có mấy cái vòng cổ.Hôm qua, lúc ở công ty, khi cô và một nữ đồng nghiệp ăn trưa đã nói một câu, gần đây có mấy cái vòng cổ rất đẹp nhưng mấy cái vòng đó đều được bán trọn gói cùng với nhau như bán sỉ vậy.Trái tim Quý Miên Miên run rẩy giống như bị một ly nước nóng rót vào.Cô vội chạy ra ngoài, hành lang không có một bóng người, nhưng có thể thấy một chiếc thang máy đang đi xuống.Nghỉ tết, người ở nơi này chủ yếu là thành phần tri thức cao cấp hoặc người có tiền, bình thường sẽ không có người đi lại sớm như thế. Ai đang đi xuống, là người đó sao?Quý Miên Miên run run bấm thang máy, nhưng tốc độ thang lên quá chậm, Quý Miên Miên không muốn chờ mà vọt vào cầu thang thoát hiểm, liều mạng chạy xuống.Một hơi chạy xuống hai mươi mấy tầng lầu, lúc xuống tới nơi cô đã thở hồng hộc, nhưng người trong thang máy đã sớm không thấy nữa rồi.Cô thở hổn hển hai hơi, sau đó chạy tới hỏi người bảo vệ của tiểu khu: “Chú à… Vừa rồi… Vừa rồi có ai trong này đi ra không?”Bảo vệ lắc đầu: “Không có.”Quý Miên Miên lạnh run: “Chú nghĩ lại xem thật sự không có ư?”Bảo vệ lắc đầu: “Không có, thật sự không có đâu… Quý tiểu thư, cô mau đi lên đi, trời lạnh như thế, cô mặc mỏng manh quá.”Quý Miên Miên không cam lòng: “Cái đó… Có người đi vào không? Không phải người của tiểu khu chúng ta, là người lạ ấy.”“Không, bây giờ ở đây quy định nghiêm ngặt lắm, người xa lạ nếu không phải chủ nhà thì không thể đi vào đâu.”
Đêm nay là giao thừa, không biết… cô sẽ nhận được cái gì?
Quý Miên Miên đang chờ người kia tới, trong lòng cô rất khẩn trương và chờ mong, cô không biết mình đang chờ mong cái gì, giống như một người bị lạc giữa sa mạc, lúc tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy một gốc cây màu xanh vậy.
Mà nơi có cỏ sẽ cách nguồn nước không xa, nước trên sa mạc là tất cả hy vọng mà người ta mong chờ.
Quý Miên Miên không biết vì sao, cô nghĩ không thể nào, không thể nào… nhưng cô lại rất chờ mong, cô hy vọng có thể thấy được kỳ tích.
Nhưng đôi lúc cô lại sợ hãi… cô sợ mình sẽ bị thất vọng.
Tất cả đèn trong phòng Quý Miên Miên đều tắt, chỉ để một cây nến. Cô cũng không xem ti vi, không xem di động, ngồi yên trên mặt đất, tựa lưng vào cửa.
Cô cuộn mình thành một đoàn, không biết một đêm dài này khi nào sẽ qua đi?
Đây là đêm duy nhất từ khi Diệp Thiều Quang ra đi, cô cảm thấy không đau đớn nhất.
5 giờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, toàn bộ Lạc Thành bị một mảnh trắng xóa bao phủ, trời dù không có nắng như đã bị sắc trắng của tuyết làm cho sáng bừng.
Lạc Thành bước vào một năm mới, nhưng hết thảy không khác gì ngày hôm qua, mọi người vẫn bận rộn như thế.
Quý Miên Miên ngồi dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô hơi nghiêng về bên trái, sau đó ngã xuống, đầu đập bịch xuống sàn.
Quý Miên Miên tỉnh lại, cô mở mắt ra, sau đó sửng sốt một chút, vội nhìn đồng hồ thì thấy đã 5 rưỡi sáng.
Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đứng lên. Vì đứng dậy quá nhanh nên bị choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hai chân run lên, thân mình lung lay như sắp đổ. Quý Miên Miên vội vàng bám vào cánh cửa mới đứng vững được.
Một lát sau, cô mới có cảm giác khá hơn một chút, vội vàng mở cửa ra, ngoài cửa không một bóng người, nhưng trên cửa đã treo một túi giấy rất đẹp.
Quý Miên Miên lấy túi xuống, bên trong là một hộp trang sức, cô run run mở ra, ở trong có mấy cái vòng cổ.
Hôm qua, lúc ở công ty, khi cô và một nữ đồng nghiệp ăn trưa đã nói một câu, gần đây có mấy cái vòng cổ rất đẹp nhưng mấy cái vòng đó đều được bán trọn gói cùng với nhau như bán sỉ vậy.
Trái tim Quý Miên Miên run rẩy giống như bị một ly nước nóng rót vào.
Cô vội chạy ra ngoài, hành lang không có một bóng người, nhưng có thể thấy một chiếc thang máy đang đi xuống.
Nghỉ tết, người ở nơi này chủ yếu là thành phần tri thức cao cấp hoặc người có tiền, bình thường sẽ không có người đi lại sớm như thế. Ai đang đi xuống, là người đó sao?
Quý Miên Miên run run bấm thang máy, nhưng tốc độ thang lên quá chậm, Quý Miên Miên không muốn chờ mà vọt vào cầu thang thoát hiểm, liều mạng chạy xuống.
Một hơi chạy xuống hai mươi mấy tầng lầu, lúc xuống tới nơi cô đã thở hồng hộc, nhưng người trong thang máy đã sớm không thấy nữa rồi.
Cô thở hổn hển hai hơi, sau đó chạy tới hỏi người bảo vệ của tiểu khu: “Chú à… Vừa rồi… Vừa rồi có ai trong này đi ra không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Không có.”
Quý Miên Miên lạnh run: “Chú nghĩ lại xem thật sự không có ư?”
Bảo vệ lắc đầu: “Không có, thật sự không có đâu… Quý tiểu thư, cô mau đi lên đi, trời lạnh như thế, cô mặc mỏng manh quá.”
Quý Miên Miên không cam lòng: “Cái đó… Có người đi vào không? Không phải người của tiểu khu chúng ta, là người lạ ấy.”
“Không, bây giờ ở đây quy định nghiêm ngặt lắm, người xa lạ nếu không phải chủ nhà thì không thể đi vào đâu.”
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Đêm nay là giao thừa, không biết… cô sẽ nhận được cái gì?Quý Miên Miên đang chờ người kia tới, trong lòng cô rất khẩn trương và chờ mong, cô không biết mình đang chờ mong cái gì, giống như một người bị lạc giữa sa mạc, lúc tuyệt vọng nhất lại nhìn thấy một gốc cây màu xanh vậy.Mà nơi có cỏ sẽ cách nguồn nước không xa, nước trên sa mạc là tất cả hy vọng mà người ta mong chờ.Quý Miên Miên không biết vì sao, cô nghĩ không thể nào, không thể nào… nhưng cô lại rất chờ mong, cô hy vọng có thể thấy được kỳ tích.Nhưng đôi lúc cô lại sợ hãi… cô sợ mình sẽ bị thất vọng.Tất cả đèn trong phòng Quý Miên Miên đều tắt, chỉ để một cây nến. Cô cũng không xem ti vi, không xem di động, ngồi yên trên mặt đất, tựa lưng vào cửa.Cô cuộn mình thành một đoàn, không biết một đêm dài này khi nào sẽ qua đi?Đây là đêm duy nhất từ khi Diệp Thiều Quang ra đi, cô cảm thấy không đau đớn nhất.5 giờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, toàn bộ Lạc Thành bị một mảnh trắng xóa bao phủ, trời dù không có nắng như đã bị sắc trắng của tuyết làm cho sáng bừng.Lạc Thành bước vào một năm mới, nhưng hết thảy không khác gì ngày hôm qua, mọi người vẫn bận rộn như thế.Quý Miên Miên ngồi dựa vào cửa ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô hơi nghiêng về bên trái, sau đó ngã xuống, đầu đập bịch xuống sàn.Quý Miên Miên tỉnh lại, cô mở mắt ra, sau đó sửng sốt một chút, vội nhìn đồng hồ thì thấy đã 5 rưỡi sáng.Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng đứng lên. Vì đứng dậy quá nhanh nên bị choáng váng, trước mắt tối sầm lại, hai chân run lên, thân mình lung lay như sắp đổ. Quý Miên Miên vội vàng bám vào cánh cửa mới đứng vững được.Một lát sau, cô mới có cảm giác khá hơn một chút, vội vàng mở cửa ra, ngoài cửa không một bóng người, nhưng trên cửa đã treo một túi giấy rất đẹp.Quý Miên Miên lấy túi xuống, bên trong là một hộp trang sức, cô run run mở ra, ở trong có mấy cái vòng cổ.Hôm qua, lúc ở công ty, khi cô và một nữ đồng nghiệp ăn trưa đã nói một câu, gần đây có mấy cái vòng cổ rất đẹp nhưng mấy cái vòng đó đều được bán trọn gói cùng với nhau như bán sỉ vậy.Trái tim Quý Miên Miên run rẩy giống như bị một ly nước nóng rót vào.Cô vội chạy ra ngoài, hành lang không có một bóng người, nhưng có thể thấy một chiếc thang máy đang đi xuống.Nghỉ tết, người ở nơi này chủ yếu là thành phần tri thức cao cấp hoặc người có tiền, bình thường sẽ không có người đi lại sớm như thế. Ai đang đi xuống, là người đó sao?Quý Miên Miên run run bấm thang máy, nhưng tốc độ thang lên quá chậm, Quý Miên Miên không muốn chờ mà vọt vào cầu thang thoát hiểm, liều mạng chạy xuống.Một hơi chạy xuống hai mươi mấy tầng lầu, lúc xuống tới nơi cô đã thở hồng hộc, nhưng người trong thang máy đã sớm không thấy nữa rồi.Cô thở hổn hển hai hơi, sau đó chạy tới hỏi người bảo vệ của tiểu khu: “Chú à… Vừa rồi… Vừa rồi có ai trong này đi ra không?”Bảo vệ lắc đầu: “Không có.”Quý Miên Miên lạnh run: “Chú nghĩ lại xem thật sự không có ư?”Bảo vệ lắc đầu: “Không có, thật sự không có đâu… Quý tiểu thư, cô mau đi lên đi, trời lạnh như thế, cô mặc mỏng manh quá.”Quý Miên Miên không cam lòng: “Cái đó… Có người đi vào không? Không phải người của tiểu khu chúng ta, là người lạ ấy.”“Không, bây giờ ở đây quy định nghiêm ngặt lắm, người xa lạ nếu không phải chủ nhà thì không thể đi vào đâu.”